Ai cũng biết từ lúc ta gả tới đây, ngoài trừ đêm tân hôn hắn có ở lại viện tủe này một đêm, còn lại phần lớn thời gian chỉ tới ngồi một chút.
Bây giờ bộ dạng hắn như vậy, hơn phân nửa là muốn ở lại.
Đạo tam cương ngũ thường kéo dài mấy trăm năm trói buộc nữ nhân trong trạch viện, tư tưởng xuất giá tòng phu chưa bao giờ thay đổi.
Một nữ tử không được trượng phu yêu thương, cho dù bản thân ưu tú như thế nào, rốt cuộc sau ưng vẫn sẽ bị vô số lời chỉ trích.
Cho nên, lúc này nhìn thấy đêm đầu tiên sau khi trở về Nhiếp Hàn Sơn đi tới chính viện, bà tử và nha hoàn trong viện sao có thể không vui mừng? Dù sao không ai không muốn chủ tử của mình được ân sủng.
Hổ Phách có chút lo âu nhìn ta.
Ta mấp máy môi, ánh mắt phức tạp
Lý trí nói cho ta biết không thể từ chối anh ở lại, nhưng trong lòng ta rốt cuộc vẫn có chút không muốn.
Ta tôn trọng sự cống hiến hắn vì dân vì nước, đánh giá cao kiến thức của hắn, thậm chí còn cảm thấy có chút động lòng.
Tiếc rằng chúng ta gặp nhau không đúng thời điểm, giống như hoa hướng dương trồng vào mùa thu, không thể nhìn thấy hoa nở vào mùa đông.
Nghĩ đến phụ mẫu trong nhà, lúc này ta vẫn không thể từ chối được. Trong lòng khẽ thở dài một hơi, ta phất tay với Hổ Phách nói: “Đi mang canh giải rượu cho vương gia.”
“Không cần gấp, đi chuẩn bị nước trước đi, bản vương muốn tắm rửa.” Nhiếp Hàn Sơn nói.
“Vâng.” Hổ Phách liếc nhìn ta rồi đáp.
Cho dù hắn không tới, ở chỗ ta vẫn chuẩn bị đầy đủ áo quần cho hắn. Là thê tử, chuyện nên làm, ta vẫn sẽ làm.
Ngồi vào bàn, ta thẫn thờ nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ.
Ánh trăng xuyên qua lớp cửa sổ mỏng, chiếu rọi xuống nền gạch lạnh lẽo, in bóng cô đơn tĩnh mịch.
Ta đã quen với việc ở một mình, đêm nay đột nhiên có thêm một người lại có chút không quen.
12
Lúc Nhiếp Hàn Sơn đi ra, hắn đã hơi tỉnh rượu..
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-30.html.]
Hổ Phách đem canh giải rượu lên, hắn uống một hơi cạn sạch, sau đó liếc mắt ra hiệu đuổi Hổ Phách đang cố ý đứng lại.
Hổ Phách uỷ khuất chớp chớp mắt nhìn ta, ta lại phất tay ra hiệu nàng ấy lui ra.
“Y phục rất vừa người.”
“Vừa thì tốt.” Ta kéo tấm áo khoác lên bờ vai, cố gắng tìm điều gì đó để nói. Nhiếp Hàn Sơn trở về phủ, nhưng lại không đi tới bên kia, có lẽ lát nữa bên chỗ phương viên sẽ có hành động.
“Ngươi đã gặp Thái hậu chưa?”
“Gặp rồi.”
“Những ngày ngươi bặt vô âm tính, nương nương đã rất lo lắng cho ngươi.”
“Sau khi yến hội kết thúc, nương nương kéo ta tới Từ Ninh cung nói chuyện rất lâu, lần này đại bại Hung Nô, kết thúc hoàn toàn chiến loạn ở Bắc Tân Cương, năm phần là nhờ mưu lược, năm phần là nhờ may mắn, có thể sống sót trở về đúng là vô cùng may mắn.”
“Tiểu nhi tử của Hoàn Nhan bị cướp tù là cố ý sao?” Ta tò mò hỏi.
“Không phải, chỉ là thuận thế mà làm thôi, Hoàn Nhan thực sự đau lòng ấu tử, thậm chí còn muốn đẩy ấu tử lên ngôi vị đại hãn. Làm sao những người ca ca lớn hơn hắn ta nhiều tuổi lại có thể cam lòng được? Lần này Trác Cát liều lĩnh như vậy, cũng là vì có một ca ca của hắn ta xúi giục.”
Nhiếp Hàn Sơn cười lạnh một tiếng, trong mắt có chút ý tứ không nói rõ được.
“Quyền lực vừa là mỹ tửu nhưng cũng là độc dược, hương vị càng ngào ngạt càng làm cho người ta bị mê hoặc tới mất đi thần trí.”
Không chỉ có Hung Nô trên thảo nguyên, mà cả trong triều Đại Hạ cũng chẳng hơn gì, đoạn thời gian trước, bệ hạ long thể bất an, đã nổi lên một trận phong ba bão táp.
Nghe nói bệ hạ còn có ý định truyền ngôi cho ấu tử Thập Tam hoàng tử.
Mà phụ thân ta thân là Thái tử thái phó, bị mắc kẹt trong trung tâm quyền lực, không thoát thân được, ta chỉ cảm thấy đau đầu.
Cho dù phụ thân có thể bình an vô sự, ta và hắn cũng không thể không bị ảnh hưởng.
“Ở trên cao luôn rét lạnh.” Nhiếp Hàn Sơn đột nhiên liếc nhìn ta một cái, nói một câu không đầu không đuôi.
Đang lúc ta chuẩn bị mở miệng, lại nghe được tiếng viện binh ta chờ mong đã lâu.
Lúc này giọng nói Triệu ma ma lại vô cùng êm tai.