Khi Vương phu nhân tới, ta đang phân loại hàng hóa trong khố phòng.

Nàng ấy nhìn tôi với ánh mắt phức tạp: “Vy Vy, ngươi dám làm như vậy sao?”

Ta quay lại nhìn vết thương trên bả vai nàng ấy vẫn còn đang rỉ máu, cây bút trong tay ta vẫn không ngừng lại: “Sao lại không dám?”

“Ta là nữ nhi của thái phó đương triều, phụ thân ta là đế sư, huynh trưởng ta là thượng thư bộ hộ chấp chưởng tài vật lương thức của cả nước, phu quân ta là Trấn Bắc đại tướng quân, Trấn Bắc vương thanh danh hiển hách, sao ta lại không dám?”

“Ngươi có từng nghĩ tới, chờ ngươi trở về, người khác sẽ nhìn ngươi như thế nào chưa? Trấn Bắc vương phi ỷ thế h.i.ế.p người, dùng vũ lực cướp đoạt tài vật. Thế nhân sẽ không quan tâm ngươi rốt cuộc là vì cái gì, mà những nhà ngươi cướp đoạt kia, đời đời kiếp kiếp đều cắm rễ ở Bắc Tân Cương, thế lực hùng hậu.” Vương phu nhân nhếch miệng, lộ ra nụ cười khổ.

“Ta không biết người khác nghĩ ta như thế nào, ta chỉ biết trong thành mỗi ngày đều có người chết. Vương phu nhân, ngươi biết không? Từ nhỏ ta đến g.i.ế.c gà cũng chưa từng nhìn thấy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một chiến trường thực sự, các chiến binh đã đổ m.á.u rồi, đứng để bọn họ lại rơi lệ nữa. So với những chuyện khác, ta cảm thấy cố gắng hết sức để bọn họ có thể sống sót mới là quan trọng nhất.”

"Về phần những đại thương nhân còn giấu diếm dược liệu kia, ngươi muốn ta nghĩ thế nào? Thành Hắc Dương bị vây khốn, hành vi này của bọn họ chẳng khác nào thông đồng với kẻ địch! Nếu không, ta thật sự không thể giải thích nổi hành động của bọn họ. Nếu thành bị phá, dược liệu và lương thực này giữ lại làm gì?”

Ta đưa đôi mắt sắc lạnh, yên lặng nhìn về phía nàng ấy, chậm rãi nói ra những lời cuối cùng: “Nếu Nhiếp Hàn Sơn không còn nữa, các ngươi cũng chuẩn bị chạy đi.”

Sắc mặt Vương phu nhân tái nhợt trong giây lát, ánh mắt lóe lên, sau một lúc trầm mặc, nàng ấy cười khổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-23.html.]

“Không hổ là nữ nhi của thái phó nổi danh kinh thành, thật là nhạy cảm.”

Ta không vội vã mở miệng, chỉ im lặng chờ nàng ấy nói chuyện.

“Trấn Bắc quân đã không còn là Trấn Bắc quân trước kia nữa, hiện tại Nhiếp gia chỉ còn lại một mình Hàn Sơn, lại không có nhi tử nối dõi.”

Khi nghe đến từ “nhi tử nối dõi”, ta hơi nhíu mày một chút, cóc hút không ngờ

Vương phu nhân giống như không nhìn ra, tiếp tục nói: “Người người đều có dã tâm và dục vọng, khi hắn còn ở đây dựa vào uy vọng vẫn có thể trấn áp bọn họ được, nhưng hiện tại hắn không biết đã lưu lạc tới nơi nào, lòng người tự nhiên cũng tán loạn. Bắc Tân Cương quanh năm chiến trận, trong nội bộ quân doanh chia thành phe chủ hòa và phe chủ chiến, ai cũng muốn sống an nhàn, không phân tranh, nhưng hết lần này tới lần khác người phải chịu nỗi đau phân ly và mất đi người thân vẫn là người Bắc Tân Cương chúng ta. Rõ ràng, có thể vất vả giải quyết được người Hung Nô một lần rồi suốt đời an nhàn, nhưng vị hoàng đế trong kinh thành kia luôn rút lui vào giây phút quyết định.”

“Ngươi biết tại sao không? Đó là bởi vì bộ Hộ eo hẹp, không có ngân lượng cung cấp.”

“Ha ha ha ha, thật sự là buồn cười! Xây dựng cung điện, tổ chức yến hội thì có bạc, đến lúc đánh trận thì lại không có bạc.”

“Ngươi biết không? Một bữa yến hội trong cung lãng phí ngân lượng có thể đủ để nuôi sống một doanh trại trong một tháng. Tại sao? Tại sao luôn là chúng ta? Những việc rõ ràng có thể giải quyết được bằng ngân lượng lại bắt chúng ta đi liều mạng suốt nhiều đời. Trong khi người dân kinh thành được hưởng thụ hơi ấm bếp lửa, còn oán trách mùa đông không có rau củ, người Bắc Cương chúng ta lại chỉ có thể gặp bánh bao cứng như đá, cuối cùng cùng lại bị nói là bố thí, làm sao có thể cho chúng ta an tâm được?”

Lời nói của nàng ấy vô cùng bình tĩnh, ta lại nghe được sự mệt mỏi và bia ai bên trong.

Nhớ lại khung cảnh xa hoa ở kinh thành và tất cả những gì ta đã chứng kiến ở đây, ta không thể nói nên lời, chỉ có thể giơ tay vỗ nhẹ vào vai nàng ta: “Hành vi của bọn họ và Bệ hạ có gì khác nhau? Nói cho cùng, người chịu đựng tất cả vẫn là bách tính ở tầng dưới cùng. Hôm nay ngươi có thể đứng trước mặt ta nói những lời này, nhưng bọn họ thì không thể, bọn họ chỉ có thể nằm trên mặt đất, dùng đôi mắt mong chờ nhìn ta, cho dù làm lại một lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy.”

“Ta không hiểu chuyện triều chính, cũng không muốn hiểu, ta chỉ làm những chuyện có thể nhìn thấy trước mắt. Vương Dương Thái, mấy ngày nay ngươi đã vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play