Chúng ta vốn đều là không cam tâm tình nguyện, cần gì phải cả ngày diễn bộ dạng lá mặt lá trái, không phải sẽ làm cho người ta buồn nôn sao? Chẳng bằng trực tiếp định ra ranh giới, hai bên đều cảm thấy nhẹ nhàng.
Ta nghĩ cứ thẳng thắn như vậy có lẽ rất phù hợp với tính tình của Nhiếp Hàn Sơn.
Quả nhiên, vầng trán của hắn giãn ra một chút, yên lặng nhìn khuôn mặt tươi cười của ta dưới ánh nến đỏ hồi lâu, nghiêm nghị nói: “Bản vương sẽ cho nàng đầy đủ thể diện.”
“Thiếp thân đa tạ vương gia.”
Dứt lời, ta không nói thêm lời nào, phất tay để Hổ Phách tiếp tục giúp ta tháo vòng trâm cài đầu. Đại hôn quả thực không phải ai cũng có thể chịu đựng được, đội mũ phượng suốt cả một ngày, cổ ta đau nhức vô cùng.
Về phần Nhiếp Hàn Sơn cũng là cả người nồng nặc mùi rượu, ngồi mấy phút lại đi vào phòng tắm phía sau tắm rửa.
Đợi đến lúc hắn cả người ướt đẫm bước ra, ta đã cho tả hữu lúi ra ngoài, lấy ra cuốn Sơn Nhàn Du Ký, tựa vào đầu giường đọc, không còn một chút dấu vết thẹn thùng của tân nương đối với phu quân.
Nhiếp Hàn Sơn dường như cũng mệt mỏi, liếc nhìn ta một cái, sau đó leo lên giường, kéo chăn gấm đắp lên người.
Cái giường hoa trăm bướm ngàn công này là lúc ta còn nhỏ, mẫu thân chuẩn bị cho ngày ta thành thân, cố ý xin Tô đại sư, danh tượng ở Giang Nam, rốt cuộc mất một năm rưỡi mới làm ra được.
Ngoài vẻ ngoài tinh xảo ra thì đặc điểm duy nhất chính là rất lớn, quá đủ cho hai người chúng ta nằm.
Mặc dù Nhiếp Hàn Sơn thân hình cao lớn nhưng vẫn thừa lại đủ chỗ cho ta.
Thấy người cũng đã ngủ rồi, trời cũng đã khuya, ta thuận thế đặt sách xuống, vươn qua người hắn xuống giường thổi tắt cặp nến hỷ rồng phượng.
“Nàng làm gì vậy?” Hắn nhìn ta đầy vẻ khó hiểu.
Theo tập tục ở kinh thành, trong đêm tân hôn nến rồng phượng cần được thắp suốt đêm cho đến bình minh, tượng trưng cho phu thê ân ái, trăm năm hoà hảo.
Nhưng giữa ta và hắn cũng không cần những thứ này.
Ta chậm rãi bò trở lại giường, kéo một cái chăn gấm khác đắp lên người, lạnh nhạt nói: “Có ánh sáng, ta không ngủ được.”
Ta nghiêng người, giữ một khoảng cách lớn giữa ta và hắn.
Mặc dù là đêm động phòng hoa chúc, nhưng cả hai chúng ta dường như đã đạt được sự ăn ý ngầm không ngờ tới.
Chuyện Nhiếp Hàn Sơn sẽ không chạm vào người ta, trước khi thành thân ta đã sớm dự liệu trước, giờ phút này thậm chí còn có chút thoải mái.
Chỉ là nhìn chằm chằm tấm lụa đỏ ở đầu giường, sự phiền muộn trong lòng khó tránh khỏi trào dâng lên.
Thiếu nữ luôn nhạy cảm, chuyện thành thân chẳng khác gì đầu thai lần thứ hai, ta cũng đã thầm tưởng tượng phu quân tương lai của mình sẽ như thế nào, là cao hay thấp, béo hay gầy, là kiên nghị quả cảm hay là hào hoa phong nhã? Hắn sẽ có tính khí như thế nào? Hắn và ta sẽ ầm ĩ, cãi nhau giống như tỷ tỷ và tỷ phu, hay sẽ ân ái lưu luyến giống như phụ thân và mẫu thân...
Bây giờ tất cả đều đã có câu trả lời, phu quân của ta văn tài võ lược, cái gì cũng giỏi, nhưng đáng tiếc trong lòng hắn đã sớm có người khác rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-2.html.]
Vì một cái người không thương mình, tranh giành tình cảm là chuyện ngu ngốc nhất trên đời này.
Lòng người từ trước đến nay đều không công bằng, dù có gì đi chăng nữa, có lẽ trong mắt hắn chỉ cảm thấy phiền phức.
Cứ như vậy đi, không mong cầu được yêu thương, chỉ mong cầu thể diện.
Trong bóng tối, ta từ từ nhắm mắt lại ép mình chìm vào giấc ngủ, nước mắt từ khóe mắt chậm rãi rơi xuống.
Không lâu sau, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dữ dội, sau đó là tiếng tranh cãi gay gắt.
Ta cau mày, cao giọng gọi về phía cửa: “Hổ phách, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Triệu ma ma của Phương viện xông vào đây, nói là Liễu di nương không được khỏe, nhất định phải tìm vương gia qua đó.” Giọng nói của Hổ Phách vừa tức giận vừa gấp gáp.
Nhiếp Hàn Sơn nghe được, xoay người muốn đứng dậy:”Bản vương đi xem một chút.”
Hắn vừa bước tới một bước, đã bị ta dùng sức kéo lấy cánh tay: “Thiếp thân biết vương gia coi trọng Liễu di nương, nhưng hôm nay lúc chúng ta bái đường, vương gia đã khiến thiếp thân mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, sau đó vương gia đi tới chỗ nào, thiếp thân không quan tâm. Nhưng mà đêm nay ngài nhất định phải ở lại chỗ này! Thiếp thân cũng là một cô nương trong sạch, cũng là từ nhỏ đến lớn được phụ mẫu huynh trưởng yêu thương, hy vọng vương gia có thể cho Tự gia chúng ta chút mặt mũi.”
Ta yên lặng nhìn hắn, cánh tay hắn căng thẳng đến căng cứng, dường như có thể cảm nhận được cơ bắp căng lên dưới lớp áo ngủ tơ lụa màu đỏ, ta một bước cũng không nhường, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Mới vừa rồi vương gia còn nói sẽ cho ta thể diện, những chuyện này cứ để thiếp thân xử lý, vương gia ngủ trước đi.”
Không đợi hắn trả lời, ta đứng dậy khỏi giường, thắp đèn, gỡ bộ áo cưới thêu tơ vàng lộng lẫy vừa thay trên mắc áo, khoác lên người, cố gắng hết sức biểu hiện sự nhắc nhở ở trước mặt hắn.
Nhiếp Hàn Sơn ngừng động tác, ngồi trở lại trên giường.
Ta đẩy cửa đi ra ngoài, tiếng cãi vã lập tức um mặt, rõ ràng đám người không ngờ rằng lại là ta đi ra chứ không phải là vương gia, Triệu ma ma đang làm ầm ĩ nãy giờ giống như bị chấn kinh, không thể nói nên lời..
“Vương phi.”
Ta nhìn quanh đám người ngoài cửa một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Triệu ma ma cùng tiểu nha hoàn bà ta mang theo mấy giây, không đợi các nàng kịp mở miệng, ta đã lạnh lùng nói: “Hổ Phách, ngươi đi lấy thiếp mời của ta tới đây, đến thái y viện mời Triệu thái y đến xem bệnh cho Liễu di nương. Ngoài ra, đem đám người Triệu ma ma gây ồn ào vào đêm khuya ra đánh ba mươi đại bản, nhốt vào kho củi, ngày mai sẽ lại xử lý.”
Hổ Phách nhoẻn miệng cười nói: “Vâng.” Nói xong nàng ta sai người động thủ.
Bên cạnh có một ma ma ăn mặc chỉnh tề, dường như có chút do dự: “Vương phi, hôm nay là ngày đại hôn, thấy m.á.u sợ là không tốt.”
Ta cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy! Các ngươi cũng biết hôm nay là đêm tân hôn của vương gia và bổn vương phi, sao lại để một ma ma không biết cấp bậc lễ nghĩa tới gây ầm ĩ ở bên ngoài? Ta thật sự không biết Trấn Bắc vương phủ lại có quy củ như vậy, cút ra ngoài.”
Thấy ta nổi giận, đám người bắt đầu di chuyển, trước khi Triệu ma ma bị kéo đi, bà ta vẫn còn không cam lòng hét lên: “Vương gia! Vương gia!”
Dường như Nhiếp Hàn Sơn đang khó chịu, từ trong nhà truyền ra một giọng nói lạnh lùng: “Vả miệng.”
Lời này vừa nói ra, lập tức có người chặn miệng bà ta lại, nhanh chóng lôi người xuống.