“Không cần đầu.” Ta lắc đầu, đưa mắt nhìn xung quanh, gian phòng này rất rộng nhưng đồ đạc lại vô cùng đơn giản, có một cái bàn bốn cái ghế, một bàn đọc sách và một giá sách dựa vào tường. Trên giá sách chất đầy nhiều loại thư tịch, bên trong bình sứ thanh hoa cắm mấy thanh bảo kiêm, bên cạnh là một cái tủ quần áo
Trừ những thứ đó ra không còn gì khác, hoàn toàn đối lập với Hoa Thiên đường xa xỉ ở kinh thành.
Chính ở chỗ này Nhiếp Hàn Sơn đã sống suốt mười năm.
Mười năm uống băng, không làm nguội đi nhiệt huyết.
“Ngươi ra ngoài đi.”
Trước sự kiên trì của ta, Hổ Phách cuối cùng cũng đi ra ngoài, trước khi rời đi còn vội vàng dặn lại một câu: “Tiểu thư, ta ở ngay ngoài cửa, tiểu thư có cần gì thì cứ gọi ta.”
“Không cần đâu, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Sau khi nàng ấy đi rồi, ta xỏ đôi giày bông dày, quấn mình trong tấm áo choàng, xuống khỏi giường, đi đến trước kệ sách.
Ta trời sinh rất thích đọc sách, lúc còn ở nhà cũng như vậy. Bây giờ nhìn thấy kệ chất đầy sách như vậy, tự nhiên có chút vui mừng.
Nhiếp Hàn Sơn đồng ý cho ta sống ở đây, sẽ không để ý đến chuyện ta đọc sách.
Hầu hết sách trên kệ đều là thư tịch binh pháp mưu lược, một số ít là về nông nghiệp thủy lợi, ngoài ra còn có một số thi tập, du ký, cố sự, cầm phổ... Có rất nhiều loại sách.
Ta tùy ý lấy ra một cuốn, mở ra xem.
Bên trong thư tịch rơi ra một bông hoa khô nhỏ, ta nhặt lên, bông hoa oải hương màu tím nhạt nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của ta, mỏng man, đáng yêu.
Ta cười một tiếng, đặt bông hoa nhỏ lại chỗ cũ.
Sau đó mở ra ta lại phát hiện đây là một thư tịch nói về kế hoạch bày binh bố trận, nội dung vốn là cực kỳ khó hiểu nhưng tác giả rất có ý tứ đã kết nối rất nhiều câu chuyện xưa, đọc không hề nhàm chán chút nào.
Bên cạnh còn có rất nhiều lời chú thích của Nhiếp Hàn Sơn, so với vẻ ngoài nghiêm túc lạnh lùng của hắn thì tính cách hắn thể hiện trong sách rõ ràng đáng yêu hoạt bát hơn rất nhiều.
Có thể nhìn ra được, đây là hắn viết thuở thiếu thời, nét chữ còn có chút non nớt.
Ở cuối cuốn sách, ta chú ý tớ một dòng chữ nhỏ với nét chữ rắn rỏi...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-13.html.]
“Ta nguyện dành cả cuộc đời mình để bảo vệ Đại Hạ quốc thái dân an, để bách tính an cư lạc nghiệp, cả đời không thay đổi.”
Ta nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ này, nét chữ ăn sâu vào gỗ ba phân, có thể thấy được tâm trạng của người viết lúc đó.
Nhiếp gia từ đời này qua đời khác đều là trung lương, đem xương m.á.u dựng nên thịnh thế an ổn này, Nhiếp Hàn Sơn là người thừa kế cuối cùng của Nhiếp gia, hắn không phụ uy danh của tổ tông.
Đại Hạ hiện tại có thể yên ổn như vậy, một nửa là đến từ hắn chiến đấu cùng trấn thủ.
Hắn là sát thần đi đến đâu m.á.u tươi đổ tới đó trong mắt người Hung Nô, cũng là Trấn Bắc vương thanh danh hiển hách của Đại Hạ.
Thiếu nữ động xuân tâm, sao có thể không ái mộ anh hùng?
Trước ngày thành hôn, nghe được rất nhiều huyền thoại về hắn, ta không thể không thừa nhận, ta cũng bị thu hút giống như những người khác.
Đáng tiếc hắn rất tốt nhưng lại không phải là nhân duyên của ta.
Thậm chí một câu hoà ly ta cũng không thể nói ra được
Lúc trước bệ hạ bác bỏ lời thỉnh cầu của phụ thân, chỉ nói một câu: “Hàn Sơn cô nhi quả mẫu. Nhiếp gia bây giờ chỉ còn lại một mình hắn, ái khanh còn nhớ ơn cứu mạng năm đó của Nhiếp lão tướng quân không?”
Phụ thân yên lặng, không thể nói thêm gì nữa.
Sau này ta mới biết, lúc tuổi còn trẻ, phụ thân đã từng phụng mệnh tới biên cương, bất ngờ bị quân Hung Nô bao vây, chính Nhiếp lão tướng quân đã dẫn quân tới chiến đấu, cứu được phụ thân trở về, nhưng Nhiếp lão tướng quân cũng vì vậy mà phải chịu mấy đao, tổn thương thân thể, sau này qua đời có lẽ cùng vì nguyên nhân này.
Mà bây giờ ta đang trả nợ, nghĩ đến sự kỳ vọng của Thái hậu nương nương, ta chỉ cảm thấy đau đầu.
Ta đứng bên cửa sổ, đêm nay không một gợn mây, mặt trăng trên bầu trời vẫn sáng.
Ở Bắc Tân Cương tưởng chừng cũng giống như kinh thành nhưng quả thực có hơi khác một chút.
Một đêm không ngủ.
Sau khi Nhiếp Hàn Sơn đi tới quân doanh cũng không quay trở lại, ta nghe được hạ nhân trong phủ nói đêm qua Nhiếp Hàn Sơn dẫn quân đi bắt được hơn trăm người Hung Nô đang xuôi về phía nam, hình như trong đó còn có một nhân vật quan trọng vương tử gì đó, bây giờ bọn họ đều bị giam ở đại lao trong thành, chỉ sợ hắn sẽ phải bận rộn mấy ngày.
Những chuyện này đều không phải là chuyện ta có thể quản được.