Edit: Tiểu N

Lão Trần nghi ngờ rằng giữa Lý Bạn Phong, Hà Gia Khánh và Lục Tiểu Lan có một mối quan hệ tình tay ba. Điều này khiến Lý Bạn Phong cảm thấy có chút bực mình.

Không chỉ là "có chút" - thực ra, anh rất tức giận.

Nhưng anh đã kìm nén lại.

Không chỉ kìm nén được cơn giận, mà khóe miệng Lý Bạn Phong còn nhếch lên, nở một nụ cười nhẹ.

Lão Trần rõ ràng đang cố ý kích động anh, nhằm moi ra những thông tin mà lão muốn biết.

Thậm chí, lão có thể đẩy anh đến mức phát bệnh tại chỗ, rồi biến anh thành một kẻ nghi phạm có vấn đề về thần kinh, sau đó tóm gọn anh ngay lập tức.

Lý Bạn Phong giữ bình tĩnh, không để lộ chút cảm xúc nào, từng từ từng chữ đáp lại: “Giữa tôi và Lục Tiểu Lan thậm chí không thể coi là bạn, không có mối quan hệ nào khác cả. Chuyện này có thể hỏi bạn học cùng phòng của tôi, hoặc tìm những người bạn khác để chứng thực.”

Lão Trần hỏi lại một lần nữa: “Thật sự không có mối quan hệ nào khác à?”

Lý Bạn Phong vẫn bình tĩnh trả lời: “Có thì có, không thì không. Nếu không tin tôi, ông cứ đi mà điều tra. Chuyện này rõ ràng đơn giản, đừng có làm phức tạp lên.”

Chuyện này đúng là đơn giản như vậy thôi.

Lão Trần gật đầu: “Tôi tin cậu.”

Lý Bạn Phong tiếp tục nói: “Đúng là tôi đã đưa Hà Gia Khánh vào viện, nhưng không vì thế mà các ông có thể coi tôi là hung thủ, đúng không? Hà Gia Khánh có ông chú ba đang ở trong viện kìa, hay ông gọi ông ta tới đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng một lần.”

Lão Trần đáp: “Không ai coi cậu là hung thủ cả, nếu không tôi đã đưa cậu về đồn rồi. Còn về chú ba của Hà Gia Khánh – cậu nói là Hà Hải Sinh đúng không? Chính ông ta đã báo cảnh sát, đưa tôi đến viện rồi bảo tôi tìm cậu đấy.”

Lý Bạn Phong im lặng.

Ông chú ba này thật sự rất xảo quyệt.

Lão Trần lại nhét bao thuốc lá vào túi: “Trước khi Hà Gia Khánh xảy ra chuyện, cậu ta đã ăn uống với cậu, còn uống rượu nữa. Sau bữa rượu đó thì cậu ta đã bất tỉnh. 

Cậu nói rằng đã đưa cậu ta ra ga tàu. Chúng tôi sẽ đi kiểm tra camera giám sát ở đó. Tôi tin cậu nói thật và hy vọng chuyện này không liên quan đến cậu. Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, tình thế bây giờ không có lợi cho cậu đâu. Trong thời gian tới, cậu nên phối hợp điều tra và hạn chế rời khỏi Việt Châu.”

Ting ting ting

Điện thoại của Lý Bạn Phong reo lên.

Khóe mắt của anh giật nhẹ. Rất có thể đây là tin nhắn của Hà Gia Khánh gửi đến.

Liệu có nên cho lão Trần biết chuyện này hay không? Lý Bạn Phong cảm thấy vô cùng phân vân.

“Có người tìm cậu à?” Lão Trần cười một cách đầy ẩn ý, dường như đã đoán ra được sự lưỡng lự của Lý Bạn Phong: “Có những chuyện, có thể cậu không muốn nói với tôi ngay bây giờ cũng không sao cả. Khi nào cậu muốn nói, cứ đến tìm tôi.”

Lão Trần đưa Lý Bạn Phong rời khỏi phòng bệnh. Khi cả hai ra đến cổng bệnh viện, họ chia tay mỗi người một ngả.

Lão Trần lên một chiếc xe hơi màu đen. Ngồi ở ghế sau là một cô gái trạc tuổi đôi mươi.

Cô gái mặc bộ đồ công sở, khẽ vén mái tóc ngắn ngang tai, chỉnh lại gọng kính không viền rồi ngồi nghiêng người hướng về phía Lão Trần. Qủa đào tròn trịa của cô chỉ chạm có một phần ba lên ghế.

Cô tên là Vưu Tuyết Hàn, mật danh là “Bánh trôi”, làm thư ký trong đội.

Vưu Tuyết Hàn cầm một quyển sổ nhỏ gọn, cung kính hỏi: “Sếp Trần, tình hình thế nào rồi ạ?”

Lão Trần châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, các nếp nhăn quanh đuôi mắt cùng khóe miệng giãn ra, tinh thần ông có vẻ tốt hơn hẳn.

“Thằng nhóc đó tâm lý rất vững, kìm chế được cảm xúc. Nhưng tôi nghĩ cậu ta không phải là một ‘ám năng giả’. Cậu ta chỉ là một con cừu non thôi. Nhưng chắc chắn cậu ta biết gì đó về chuyện của Hà Gia Khánh. Trong mấy ngày gần đây, có ai gọi điện cho cậu ta không?”

Vưu Tuyết Hàn nghe vậy, lật hồ sơ của Lý Bạn Phong ra: “Em vừa kiểm tra lịch sử cuộc gọi của cậu ta. Từ sau khi Hà Gia Khánh xảy ra chuyện, cậu ta chỉ gọi một cuộc điện thoại cấp cứu. Trường đại học cũng đã gọi cho cậu ta hai lần, ngoài ra không có cuộc gọi nào khác, cũng không có tin nhắn nào cả.”

“Tôi đoán không phải là không có, mà là chúng ta không tra được,” Lão Trần nhả một làn khói, “Lúc nghe thấy âm thanh của tin nhắn, Lý Bạn Phong có vẻ hơi lo lắng. Có ai đó đang liên lạc với cậu ta, nhưng cậu ta không muốn người khác biết.”

Người đàn ông ngồi ghế trước quay đầu lại, đưa ra một gợi ý: “Nếu hắn có dấu hiệu đáng ngờ, chi bằng chúng ta bắt luôn đi.”

Người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi, lông mày rậm, mắt to, gò má cùng hàm dưới rõ nét. Tuy tóc có hơi thưa nhưng được chải chuốt gọn gàng, bóng bẩy.

“Bắt cậu ta à?” Lão Trần nhíu mày, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi ghế trước: “Dựa vào cái gì mà bắt cậu ta?”

Người đàn ông dường như chưa nhận ra suy nghĩ của mình có gì sai: “Nếu hắn có động cơ, thì chúng ta kiểm soát hắn là cách an toàn nhất, không phải sao?.”

“Cậu ta có động cơ gì?” Giọng của Lão Trần ngày càng nặng nề.

Người đàn ông kia vẫn không mấy bận tâm: “Nếu chuyện của Hà Gia Khánh không liên quan đến hắn, tại sao hắn lại đưa Hà Gia Khánh vào viện?”

Lão Trần nghe vậy tức giận quát: “Lời vô sỉ vậy mà cậu cũng nói ra được à!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play