Cố mẫu nhàn nhạt liếc cô ta một cái nói: "Mọi người cũng thấy đấy, đây là đồ vật hiếu kính của nhà thằng ba dành cho chúng ta,

Chúng ta muốn cho ai thì cho người đó, ai không phục thì cứ nhịn cho ta."

Cố đại tẩu nhìn chồng và con trai đều có phần nên không có ý kiến.

Lâm Tam Muội thì khác, cô ta thật sự tức giận.

Mẹ Cố đây không phải là thiên vị trắng trợn sao?

Nói tới nói lui vẫn là chê cô ta không sinh được con trai, cho nên mới dám trắng trợn thiên vị như vậy.

Nhưng Lâm Tam Muội không dám cãi nhau với mẹ Cố, hôm qua vừa mới bị đánh xong, hôm nay cô ta nào dám hó hé.

Hơn nữa, Lâm Tam Muội bình thường cũng chưa bao giờ dám làm loạn trước mặt ông Cố.

Trong nhà này, người cô ta sợ nhất chính là Ông Cố.

Ông Cố bình thường không nổi giận, nhưng trong nhà không ai dám phản bác lời ông.

Cố đại ca thấy vợ mình không có phần bèn bẻ một nửa bánh bao của mình cho Cố đại tẩu.

Được chồng yêu thương, Cố đại tẩu đương nhiên vui vẻ.

Đối với chuyện này, Ông Cố và bà Cố đều không có ý kiến gì, vợ chồng ân ái thì gia đình mới hòa thuận.

Tiểu Thạch Đầu thấy vậy cũng học theo, bây giờ Tiểu Nha ba tuổi cũng đã ngồi ăn cơm cùng mọi người.

Thạch Đầu liền chia một nửa bánh bao của mình cho Tiểu Nha.

"Cảm ơn anh trai." Tiểu Nha ngẩng đầu lên nói.

Thạch Đầu sờ sờ đầu em gái nói: "Tiểu Nha ăn đi."

Phòng lớn bên này ngược lại vui vẻ hòa thuận, phòng hai bên kia thì không.

Đại Hoa nhìn Cố nhị ca nói: "Cha, con cũng muốn ăn bánh bao."

Nhị Hoa cũng đứng một bên trông mong nhìn.

Bị con gái nhìn như vậy, Cố nhị ca cũng có chút đau lòng.

Nhưng anh ta biết, nếu như đưa bánh bao cho Đại Hoa và Nhị Hoa, mẹ anh nhất định sẽ tức giận.

Thế là đành tách một nửa bánh bao của mình ra, sau đó lại tách một nửa miếng bánh đó, cho Đại Hoa và Nhị Hoa mỗi người một phần tư.

"Ăn đi."

Đại Hoa nhìn bánh bao trong tay, rõ ràng đều là con gái, dựa vào cái gì Tiểu Nha có thể ăn, mình chỉ có thể ăn một phần tư.

Thật ra nó rất muốn cướp lấy bánh bao của Nhị Hoa, dù sao loại chuyện này nó cũng lén lút làm không ít.

Nhưng bây giờ cả nhà đều ngồi đây, nó cũng không dám.

Chỉ có thể nhịn cơn tức ăn miếng bánh bao nhỏ này.

Về phần một nửa bánh bao còn lại của Cố nhị ca, hắn nhìn cũng chưa nhìn Lâm Tam Muội đã ăn mất.

Lâm Tam Muội tức giận đến đỏ mặt tía tai, cũng không dám phát tác.

Ông Cố và Cố đối với những chuyện này coi như không thấy.

Ông Cố cắn một miếng bánh bao nói: "Bánh bao nhà thằng ba thật sự rất ngon."

"Đúng vậy, tay nghề của con dâu ba thật không tệ." Cố mẫu phụ họa.

Cho dù người ta thế nào, nhưng chỉ cần nhìn thấy bánh làm bằng bột mì trắng và thịt, chịu bỏ công sức làm rồi mang đến cho hai người già bọn họ ăn, đã nói lên Chu Tuế Tuế không phải người keo kiệt.

Rõ ràng đã chia nhà rồi, Phó Cảnh Hằng và Chu Tuế Tuế chỉ cần mỗi ngày đưa tiền dưỡng lão đã ước định là được.

Nhưng vẫn là nguyện ý thỉnh thoảng hiếu kính bọn họ, còn gì không bằng lòng nữa.

Chu Tuế Tuế không hề biết chuyện xảy ra bên nhà họ Cố vì những chiếc bánh bao mình đưa qua.

Bên này, Đại Oa và Nhị Oa đang ăn bánh bao ngon lành, ngay cả Tam Oa cũng vậy, bàn tay nhỏ bé ôm một cái bánh bao, dùng mấy cái răng sữa nhỏ gặm.

"Mẹ, thơm."

Tam Oa vừa ngẩng đầu lên, Chu Tuế Tuế liền thấy cái miệng nhỏ nhắn bóng nhẫy của con, không khỏi bật cười.

"Tam Oa thích ăn bánh bao sao?"

"Thích!" Hiện tại Tam Oa chỉ có thể nói từng chữ một.

Tuổi này của Tam Oa chính là lúc đáng yêu nhất, đợi đến lúc biết đi là lại nghịch ngợm đến đau đầu.

Chu Tuế Tuế xuyên qua được một thời gian, phát hiện ra một vấn đề.

Vốn dĩ ở hiện đại, cô đối với hôn nhân và con cái đều có cũng được không có cũng không sao.

Nhưng đến đây, bỗng nhiên có ba đứa con, vốn tưởng rằng bản thân không để ý nhưng dần dần lại cảm thấy không nỡ.

Tục ngữ nói nuôi con mới biết ơn cha mẹ, không có người mẹ nào là không thương con mình.

Chu Tuế Tuế ở hiện đại là trẻ mồ côi, cho nên từ nhỏ tình cảm đã nhạt nhòa.

Mãi đến khi được nếm trải tình thân, cô mới hiểu được cảm giác đó.

Sau khi ăn cơm xong, theo lệ thường vẫn là Đại Oa và Nhị Oa rửa bát.

Bây giờ là mùa hè cho nên nước rửa bát cũng không lạnh lắm, chờ đến mùa đông thì phải dùng nước nóng rửa bát.

Việc Đại Oa và Nhị Oa rửa bát là do Chu Tuế Tuế đã nói trước với chúng.

Dù sao cô cũng không muốn cho hai đứa nhỏ nuôi dưỡng thói quen cơm bưng nước rót, lười biếng.

Bây giờ, những đứa trẻ ở tuổi này đều đã biết làm rất nhiều việc, nói cho cùng là do hoàn cảnh không cho phép chúng mè nheo.

Đại Oa và Nhị Oa đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì, dù sao mỗi ngày đều được ăn ngon, thỉnh thoảng còn được ăn kẹo sữa, bánh kẹo, đối với việc rửa bát, chúng sẵn sàng.

Đến buổi tối, mặt trời lặn về tây, Chu Tuế Tuế định cắt dưa hấu cho các con ăn.

Quả dưa hấu được lấy ra rất to, ước chừng khoảng mười hai, mười ba cân.

Chu Tuế Tuế định cắt một nửa mang sang cho nhà cũ.

"Đại Oa, Nhị Oa, lại đây ăn dưa hấu nào."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play