Chu Tuế Tuế bế Tam Oa vào nhà, đặt con trai lên giường đất, sau đó nhìn Đại Oa và Nhị Oa đang đứng trước mặt, hỏi: “Hai đứa biết mình sai ở đâu chưa?”

“Mẹ, tụi con không sai.”

“Đúng vậy, tụi con không sai.”

“Được, hai đứa ra góc tường úp mặt vào tường tự kiểm điểm, khi nào nhận ra lỗi của mình thì thôi.”

Đại Oa và Nhị Oa bướng bỉnh đi ra góc tường, úp mặt vào tường.

Chu Tuế Tuế thấy hai đứa cũng không còn nhỏ, nên hiểu chuyện, cô không quan tâm đến chúng nữa.

Chu Tuế Tuế pha một bình sữa cho Tam Oa, cho con trai uống xong thì dỗ con ngủ trưa.

Chu Tuế Tuế cất đồ đạc mua được vào buổi sáng, sau đó ngồi vào trước máy may, định may cho Tam Oa mấy cái yếm.

Bây giờ Tam Oa đã biết tự xúc cơm ăn, quần áo rất dễ bị bẩn.

Hiện tại trong nhà chưa có máy giặt, Chu Tuế Tuế lén lút giặt quần áo bằng máy giặt trong không gian, cô không muốn tự tay giặt đồ.

Hai đứa nhỏ đứng một lúc thì không chịu đứng nữa.

Chúng rón rén đi tới chỗ Chu Tuế Tuế.

“Mẹ, tụi con sai rồi.”

"Sai ở đâu?" Chu Tuế Tuế điềm tĩnh hỏi, tay vẫn không ngừng động tác.

Đại Oa Nhị Oa: ...

Hai đứa thật sự không biết mình đã làm sai điều gì.

Đại Hoa kia lén uống sữa bột của em trai mình còn đẩy hai đứa, nó đáng đời bị đánh.

Trẻ con trong thôn đều như vậy, chỉ có đánh không lại chứ không có đứa nào sợ hãi.

Bình thường Đại Oa Nhị Oa ra ngoài chơi cũng khó tránh khỏi có mâu thuẫn với đám trẻ trong thôn, điều này Chu Tuế Tuế biết.

Cô cũng không muốn quản, con trai đánh nhau là chuyện bình thường, chỉ cần đừng khóc lóc chạy về nhà mách lẻo là được.

Chuyện giữa đám trẻ con thì để chúng tự giải quyết.

Nhưng chuyện hôm nay, hai đứa Đại Oa Nhị Oa lại đè một mình Đại Hoa ra đánh, Đại Hoa dù sao cũng là chị của chúng.

Chuyện này là có vấn đề.

Hơn nữa bà Cố còn ở ngay bên cạnh, hoàn toàn có thể mách lẻo.

"Các con sai ở chỗ ra tay với con gái, hơn nữa Đại Hoa còn là chị của các con."

"Nhưng là chị ấy ra tay trước."

"Đúng là vậy, nhưng con trai thì không thể đánh con gái, cho dù lỗi là do đối phương, bà nội các con đang ở ngay đây, các con có thể nói với bà, bà tự nhiên sẽ dạy dỗ chị con."

"Là con trai, lại đi đánh con gái, chuyện này vốn dĩ là sai, các con hiểu chưa?"

Đại Oa Nhị Oa cúi đầu im lặng một hồi, sau đó ngẩng đầu lên: "Mẹ, chúng con biết rồi, chúng con sai rồi."

Chu Tuế Tuế nhìn thấy thái độ thành khẩn của hai đứa con trai thì rất vui mừng.

Nhưng đồng thời, cô cũng nghĩ đến một chuyện.

Năm tuổi ở thời hiện đại đã có thể đi nhà trẻ rồi.

Có thể cho hai đứa học nhận biết chữ cái.

Hai đứa nhỏ này quá nghịch ngợm, đúng lúc cần phải dạy dỗ lại.

"Hôm nay mẹ đi huyện thành mua giấy bút cho hai đứa, từ ngày mai, buổi sáng ở nhà mẹ sẽ dạy hai đứa học chữ, buổi chiều mới được ra ngoài chơi, nghe rõ chưa?"

Đại Oa Nhị Oa nghe nói đến chuyện học hành thì cảm thấy rất mới mẻ, không hề phản đối như trong tưởng tượng.

Chủ yếu là vì bây giờ trẻ con trong thôn được đi học rất ít.

Nhà nào cũng lo ăn còn chưa đủ, lấy đâu ra tiền cho con đi học.

Con trai có thể may mắn được đi học vài năm, nhưng con gái thì rất ít được đi học.

Trừ khi là nhà rất mực yêu thương con gái, ví dụ như nhà mẹ đẻ của Chu Tuế Tuế.

Như chị cả Cố, chị hai Cố đều chưa từng được đi học.

Kể cả những người được đi học thì cũng phải đến tám chín tuổi mới bắt đầu đi học.

Thôn Hồng Kỳ không có trường tiểu học, phải đến tận xã mới có một trường.

Bởi vậy, muốn đi học thì phải đến tận thôn khác.

"Nghe rõ rồi ạ."

"Học hành là chuyện rất khô khan, hai đứa đừng có tưởng vui vẻ gì đâu, phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."

Chu Tuế Tuế định lấy từ trong không gian ra một số sách truyện có phiên âm cho hai đứa, rồi lấy thêm vở ô ly, bút chì, tẩy.

Đại Oa Nhị Oa nhìn thấy sách truyện mà Chu Tuế Tuế lấy ra thì rất thích.

"Mẹ, những quyển sách này đẹp quá, trên này viết gì vậy mẹ?"

Sách mà Chu Tuế Tuế lấy ra đều là sách của thời hiện đại, bên trên không chỉ có chữ mà còn có cả tranh vẽ, đều là những thứ mà thời đại này không thể nào có được.

Bây giờ chỉ có loại truyện tranh đen trắng, mà còn rất đắt, rất ít đứa trẻ có được.

"Thích không? Muốn biết trên đó viết gì thì phải học hành cho giỏi, đợi khi nào hai đứa học được cách đánh vần là có thể tự mình đọc được." Chu Tuế Tuế từ từ dẫn dắt.

Trẻ con muốn bồi dưỡng hứng thú với kiến thức thì phải để chúng yêu thích, bất kể học cái gì, chỉ cần thích là có thể học giỏi.

Nghe vậy, Đại Oa Nhị Oa lớn tiếng đáp: "Mẹ, chúng con nhất định sẽ học hành thật giỏi!"

Xem ra biện pháp này có hiệu quả rồi.

Chu Tuế Tuế nhìn hai cậu con trai, trong lòng thầm cười.

"Hai đứa trông em giúp mẹ, tối nay chúng ta ăn bánh bao."

"Ôi thích quá, được ăn bánh bao rồi!" Nghe vậy, hai đứa cũng không còn so đo chuyện Chu Tuế Tuế bảo chúng trông em nữa, trong lòng vui mừng khôn xiết.

"Bao! Bao!" Tam Oa ngồi trên giường đất, hai tay nhỏ khua khoắng.

Sau mấy ngày được Chu Tuế Tuế huấn luyện, Tam Oa đã có thể đứng lên được rồi.

Có thể đi được hai bước, nhưng phải có người đỡ, nếu không sẽ loạng choạng ngã ngồi xuống giường, nhất quyết không chịu đứng dậy.

Sau đó lại nhe hàm răng sữa ra cười với Chu Tuế Tuế.

Còn nửa tháng nữa là Tam Oa tròn một tuổi, như vậy chắc là cũng bình thường.

Thỉnh thoảng còn có thể bập bẹ được vài tiếng.

Mấy ngày nay, Chu Tuế Tuế xem như đã nắm rõ tính cách của ba đứa con trai.

Đại Oa rất ra dáng anh cả, thường xuyên nhường nhịn và chăm sóc hai em ở những chi tiết nhỏ.

Ví dụ như chuyện đánh nhau hôm nay, quần áo của Đại Oa bị rách một lỗ, còn quần áo của Nhị Oa vẫn còn nguyên vẹn.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Chu Tuế Tuế cũng không biết Nhị Oa cũng tham gia đánh nhau.

Chu Tuế Tuế bảo Đại Oa Nhị Oa trông em, thỉnh thoảng Nhị Oa sẽ tỏ vẻ không tình nguyện, nhưng Đại Oa thì chưa từng như vậy.

Đại Oa là một người anh trai tốt, mặc dù nó không lớn hơn Nhị Oa là bao, nhưng luôn sẵn sàng gánh vác trách nhiệm của một người anh.

Còn Nhị Oa thì khá là lanh lợi, láu lỉnh và nghịch ngợm hơn.

Còn Tam Oa, từ nhỏ đã có thể nhận ra là một đứa trẻ ngoan ngoãn, mấy ngày Chu Tuế Tuế chăm sóc, nó rất ít khi khóc nháo.

Chính vì vậy, hôm nay nhìn thấy nó khóc, Chu Tuế Tuế cảm thấy rất đau lòng.

Tam Oa là một đứa trẻ hay cười, ngày nào cũng cười toe toét.

Nói tóm lại, ba đứa trẻ này đều rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, Chu Tuế Tuế chăm sóc chúng cũng không quá vất vả.

Không thể không thầm cảm thán, ba đứa trẻ này chính là ba thiên thần nhỏ.

Hơn nữa chúng cũng rất dễ dàng thỏa mãn, bây giờ trẻ con rất ít khi được ăn ngon.

Trước đây, khi còn ở thời hiện đại, Chu Tuế Tuế rất thích nghiên cứu nấu nướng, chủ yếu là để thỏa mãn cái bụng của mình.

Bởi vậy, Chu Tuế Tuế đã luyện được một tay nghề nấu nướng rất khá, được cô cho ăn uống đầy đủ nên ba đứa trẻ cũng dần dần bụ bẫm hơn.

Chu Tuế Tuế cảm thấy rất tự hào về bản thân.

Nhìn ba đứa trẻ chơi đùa một lúc, Chu Tuế Tuế đi vào bếp.

Cô định làm bánh bao hấp thịt cần tây.

Đầu tiên, cô ra vườn hái một ít cần tây, bây giờ cần tây đang độ non, mơn mởn, xanh mướt.

Cần tây già ăn sẽ không ngon.

Còn thịt, Chu Tuế Tuế không định dùng số thịt đã lấy ra trước đó, số thịt đó đang được treo trong giếng.

Bây giờ là mùa hè, không có tủ lạnh, không treo trong giếng sẽ rất dễ hỏng.

Chu Tuế Tuế lấy trực tiếp trong không gian ra thịt xay để làm bánh bao.

Nói đến khoản làm nhân bánh, Chu Tuế Tuế rất tự tin.

Kiếp trước, cô còn đặc biệt đi tìm đầu bếp nổi tiếng để học làm nhân bánh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play