Chu Tuế Tuế nhìn theo bóng Cố Hà chạy trối chết, lắc đầu bất đắc dĩ. Quay lại, cô bắt gặp ánh mắt ủy khuất của Cố Cảnh Hằng, trông anh như một chú chó lớn bị chủ mắng.
"Anh làm sao đấy?"
"Vợ ơi, em mắng anh." Cố Cảnh Hằng hít hà mùi hương dịu nhẹ trên người Chu Tuế Tuế, trong lòng ngứa ngáy.
Từ ngày anh về, hai người vẫn ngủ riêng, anh đã nhịn hết nổi rồi. Hơn nữa, vợ anh lại đối xử tốt với anh như vậy.
Kể từ sau lần đó, anh vẫn luôn nhung nhớ Chu Tuế Tuế, nhưng cô lại không cho anh lên giường. Nghĩ mãi không ra, cuối cùng Cố Cảnh Hằng quyết định, mặc kệ xấu hổ hay không, chỉ cần được ngủ cùng với vợ thì không sao cả. Sau đó học Cố Hà cũng kéo kéo tay vợ.
Anh nói chuyện thì nói, sao cứ cọ cọ đầu vào cổ em thế nhỉ? "Nói chuyện cho tử tế." Chu Tuế Tuế định đẩy anh ra.
"Vợ ơi..." Giọng anh trầm xuống, "Hay là tối nay cho ba đứa Tam Oa ngủ riêng nhé?"
Chu Tuế Tuế đâu phải ngốc, lời mời gọi lộ liễu như vậy sao cô không hiểu. Sau khoảng thời gian chung sống, Chu Tuế Tuế đã hoàn toàn yêu người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ này. Đôi khi nhìn thân hình rắn chắc của anh, cô cũng thấy rất thèm muốn. Đã vậy, Chu Tuế Tuế quyết định nghe theo tiếng gọi con tim.
"Ừ."
"Thật sao". Nghe thấy vợ đồng ý, Cố Cảnh Hằng vui mừng như trẻ con được quà. Thật ra, lần này về nhà, anh mơ hồ nhận ra vợ mình đã thay đổi. Cô trở nên xinh đẹp, mạnh mẽ hơn, yêu thương bọn trẻ hơn. Bữa cơm nào cũng ngon, nhà cửa gọn gàng ngăn nắp. Hơn nữa, dường như cô cái gì cũng biết. Chắc là do trước đây anh ít khi về nên không biết. Nhưng anh phải thừa nhận rằng, cũng chính từ khi anh trở về lần này, Chu Tuế Tuế mới thực sự bước vào trái tim anh.
Giờ đây, hôn nhân đối với anh không chỉ là trách nhiệm, mà còn là gia đình, là người vợ khiến anh canh cánh trong lòng, là người phụ nữ sẽ cùng anh đi hết quãng đời còn lại.
Bị anh nhìn đến nỗi mặt đỏ bừng, Chu Tuế Tuế vội vàng đẩy anh ra, "Anh mau buông ra, em còn phải nấu cơm tối."
"Để anh phụ em!". Cố Cảnh Hằng hí hửng như một đứa trẻ.
Sao cô không nhớ trước đây anh ta lại dính người như vậy nhỉ? Mà thôi kệ đi, Chu Tuế Tuế cô thích là được.
Hai vợ chồng tình chàng ý thiếp nấu cơm trong bếp, đến nỗi thằng bé Tam Oa đang nằm trên giường muốn tè cũng không biết. Không còn cách nào khác, Tam Oa đành tự lực cánh sinh, bò ra mép giường, vểnh mông lên, hai chân lần tìm đường xuống đất. Vất vả lắm mới xuống được đến nơi, Tam Oa lại tự cởi quần, ngồi vào bộ.
Tạm Oa than thở: Hầy, đi tè sao mà khó thế không biết. Mình đã là đứa trẻ hơn một tuổi rồi, không được tè dầm nữa.
Đến buổi tối, Cố Cảnh Hằng tắm rửa xong liền vội vàng muốn ngủ, Chu Tuế Tuế nhìn anh gấp đến độ mặt đỏ bừng. Nhưng giữa hai người bọn họ xuất hiện một trở ngại to lớn, Tam Oa.
"Mẹ, con muốn ngủ cùng mẹ." Tam Oa ngồi trên giường ôm cánh tay Chu Tuế Tuế không buông, nghiêm mặt nhìn Cố Cảnh Hằng.
"Cố Minh Duệ, con đã lớn rồi, không thể cứ bám lấy mẹ mãi được, phải học cách độc lập, các anh đều ngủ cùng con."
Tam Oa nghe ba mình nói mà nước mắt lưng tròng, "Không, con muốn ngủ với mẹ, ba xấu!"
Cố Cảnh Hằng nói không lại con trai, liền trực tiếp nắm lấy cổ áo Tam Oa, xách ra ngoài, hai chân nhỏ của Tam Oa đạp loạn xạ trong không khí.
"Con không muốn, con không muốn!"
"Ha ha ha" Chu Tuế Tuế nhìn hai cha con vui vẻ không thôi, chuyện này cô mặc kệ. Cũng không biết Cố Cảnh Hằng nói thế nào, cuối cùng Tam Oa cũng ngoan ngoãn đi theo các anh ngủ ở phòng phía Tây, cả chăn nhỏ của Tam Oa cũng bị Cố Cảnh Hằng mang đi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play