Hai ngày một đêm sau, cả nhà Chu Tuế Tuế đã đến huyện thành. Lần này về quê, nhà Chu Tuế Tuế có nhiều người nên không ghé nhà Cố Hà mà về thẳng làng. Phong cảnh Đông Bắc đúng là trắng xóa một màu, quê nhà lạnh hơn Bắc Kinh nhiều. Nhưng Chu Tuế Tuế đã chuẩn bị trước, mặc cho lũ trẻ thật ấm áp nên chúng không bị lạnh. Bố mẹ Cố thấy cả nhà về thì rất vui mừng. "Bố mẹ cứ nghĩ phải hai hôm nữa các con mới về đến nhà!" Mẹ Cố vui vẻ nói.
"Mẹ, được nghỉ là chúng con về ngay chứ ạ, muốn ở nhà với bố mẹ thêm vài hôm."
Chu Tuế Tuế vừa nói xong, mẹ Cố đã cười tít mắt. Người già chẳng phải đều mong con cháu sum vầy sao, mẹ Cố tất nhiên cũng không ngoại lệ.
"Nhanh vào nhà sưởi cho ấm, ngồi lên giường đất ấy, ấm lắm." Mẹ Cố giục mọi người cởi áo khoác ra rồi lên giường ngồi.
Giường đất mùa đông ở Đông Bắc ấm áp vô cùng, so với trời đất băng giá ngoài kia đúng là hai thế giới.
Vì Chu Tuế Tuế đã báo trước cho vợ chồng anh hai Chu thời gian về quê, nên vừa đến nhà đã thấy vợ chồng anh hai đến chơi.
Chu Tuế Tuế cười nói: "Anh chị nhớ cháu quá phải không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play