Tiền Phương ngồi một mình trên đất khóc lớn, Vương Miêu Miêu thấy vậy cũng khóc theo.
Trên đường về nhà, Cố Cảnh Hằng chủ động nắm tay Chu Tuế Tuế nói: "Tuế Tuế, anh muốn để họ về quê. Dù sao Đại Dũng đã hy sinh nhiều năm, dựa theo quy định họ không nên ở đây nữa, là do bộ đội chiếu cố đặc biệt."
Chu Tuế Tuế gật đầu: "Được, em không có ý kiến. Tiền Phương có tiền trợ cấp, lại được mọi người chăm sóc, cuộc sống sẽ không quá khổ."
"Ừm, vậy anh sẽ nói với lãnh đạo, thu xếp ngay. Hôm nay cô ấy chọc giận em sao?"
"Cũng tạm, em thấy nói thẳng với Tiền Phương khá thoải mái, lười phải diễn kịch với cô ta. Đều là hồ ly ngàn năm rồi, chơi trò Liêu Trai gì chứ, giả bộ cái gì." Chu Tuế Tuế liếc mắt nói.
Cố Cảnh Hằng nhìn dáng vẻ hậm hực của cô, trong lòng rất thích thú. "Ghen à?"
"Em á? Anh thấy có khả năng sao?" Chu Tuế Tuế cảm thấy mình sẽ không ghen đâu. Chỉ là Cố Cảnh Hằng này, quá đào hoa thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play