Cuối cùng vẫn là Cố Cảnh Hằng ngồi không yên, ngỏ ý muốn đi. Tiền Phương thuận nước đẩy thuyền tiễn hai người rời đi.
Ánh mắt Chu Tuế Tuế quá dọa người, quá có lực uy hiếp, Tiền Phương có chút không chịu nổi.
Sau khi hai người về đến nhà, Chu Tuế Tuế không nói một câu. Cố Cảnh Hằng nhìn sắc mặt cô, không khác gì bình thường, cũng cười cười nói nói với đám trẻ. Nhưng không biết vì sao, Cố Cảnh Hằng luôn cảm giác sau gáy lạnh lẽo. Vì sao mình cái gì cũng không làm, lại chột dạ như vậy chứ.
Đọi đến lúc làm cơm tối. Cố Cảnh Hằng biết ý chủ động đi qua phu giúp. Anh thận trọng nhìn chằm chằm sắc mặt Chu Tuế Tuế hồi lâu rồi nói: "Vợ, anh phải nói rõ ràng với em, anh và Tiền Phương kia chuyện gì cũng không có, nếu không phải hôm nay em đi, anh cũng sẽ không bước vào cửa nhà họ."
"Anh không có tiếp xúc gì với cô ấy, mấy năm nay nói chuyện cũng chưa nói qua mấy câu, anh không biết cô ấy đối với anh có loại ý nghĩ này." Cố Cảnh Hằng đây là chính anh suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra được lời giải thích.
"Vậy bây giờ anh đã biết rồi?" Chu Tuế Tuế nhìn cũng không nhìn anh, nhẹ nhàng nói một câu.
"Bây giờ anh biết rồi, anh cũng mới biết, thật đó, vợ, anh thề, anh với cô ấy không có gì cả, như vậy, sau này anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa, tiền anh cho cô ấy cũng là vì bồi thường cho Đại Dũng, tiền đều là bộ đội bên kia cho cô ấy, không qua tay anh, sau này anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT