Đến giờ cơm tối, Chu Tuế Tuế định làm sườn hầm đậu cô ve, thêm một đĩa rau xào, cơm thì nấu bằng gạo lứt.
Lương thực thô vẫn phải ăn, thời buổi này có biết bao nhiêu người còn không có lương thực thô mà ăn, cô thấy không nên chiều con quá, con trai thì cứ nuôi dạy giản dị là được.
Chu Tuế Tuế dắt Tam Oa vào bếp nấu cơm cùng, trong nhà chỉ có hai mẹ con, để Tam Oa ở nhà một mình cô không yên tâm, chi bằng dắt theo cho tiện.
Lúc này đáng lẽ Đại Oa và Nhị Oa đã về, hai đứa trẻ thường về sớm để phụ cô trông em, hôm nay không biết mải chơi gì mà giờ này vẫn chưa thấy đâu.
Chu Tuế Tuế bắt tay vào nấu cơm.
Sườn rửa sạch, chần qua nước sôi, phi thơm hành tỏi gừng, cho sườn vào xào săn, sau đó cho đậu cô ve vào, thêm nước và gia vị, hầm khoảng nửa tiếng là được.
Tranh thủ lúc hầm sườn, cô đặt nồi cơm lên bếp, cho gạo lứt vào nấu.
Chu Tuế Tuế quay người lại thì thấy Tam Oa đang ngồi trên ghế đẩu, nhìn chằm chằm vào nồi sườn, nước miếng như sắp chảy ra đến nơi.
Chu Tuế Tuế: ... đói đến mức này sao? Buổi chiều cô mới cho cậu bé uống sữa mà.
Chu Tuế Tuế đâu biết, Tam Oa thèm thịt thôi.
Từ khi ăn dặm thêm được nhiều món, cậu bé đặc biệt thích ăn thịt.
Giờ sữa cũng chỉ uống ngày hai lần, một lần vào buổi chiều, một lần trước khi đi ngủ, cậu bé cũng ngoan, đêm ngủ một mạch đến sáng.
Việc đầu tiên khi thức dậy là đi vệ sinh.
Lúc đầu, Chu Tuế Tuế còn lo Tam Oa tè dầm, nhưng cậu bé không hề tè dầm, cô cũng yên tâm. Một đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy, ai mà không yêu cho được.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng Đại Oa và Nhị Oa.
"Mẹ ơi! Bà ngoại và bác đến rồi!"
Chu Tuế Tuế vội vàng đi ra, "Mẹ, anh hai, sao hai người lại đến đây?"
"Em gái!" Anh hai Chu An nhìn thấy cô em gái yêu quý, cười ngây ngô.
Đây là lần đầu tiên Chu Tuế Tuế gặp người nhà của nguyên chủ, không hiểu sao cô lại có cảm giác thần thiết khó tả, như thể họ vốn dĩ là người nhà của cô vậy.
"Ôi con gái của mẹ, lâu rồi con không về nhà, mẹ cứ sợ con gặp chuyện gì, nay rảnh rỗi, mẹ hái được ít quả mận trong vườn, nhớ con thích ăn nên mang đến cho con."
Chu Tuế Tuế cảm thán, đúng là con gái cưng được cả nhà yêu chiều, đi lấy chồng rồi mà vẫn được bố mẹ nhớ đến từng ly từng tí.
"Mẹ, chỉ là ít mận thôi mà, mẹ đường sá xa xôi đến đây làm gì cho vất vả."
"Hai người mau vào nhà ngồi đi." Nói rồi, cô vào bếp dắt Tam Oa ra.
Nhìn căn nhà sạch sẽ hơn trước rất nhiều, mẹ Chu không khỏi ngac nhiên. Con gái bà tuy không phải là người bẩn thỉu, nhưng cũng không phải là người đảm đang chăm chỉ, con mình đẻ ra, bà là người hiểu rõ nhất.
Nhưng mà hôm nay đến nhà con gái, bà thấy căn nhà được dọn dẹp gọn gàng, đồ đạc đâu ra đấy, rõ ràng là một người phụ nữ biết sinh hoạt.
Chu Tuế Tuế rót cho hai người hai cốc nước đường, Chu nhị ca uống một ngụm rồi nói:
"Em gái, em pha nước đường cho anh làm gì, quá quý, để dành mà uống đi."
Mẹ Chu nghe vậy, cũng uống một ngụm rồi nói: "Đúng đấy, con bé này, còn coi chúng ta là người ngoài hay sao?"
Chu Tuế Tuế mỉm cười nói: "Hai người đi đường xa vất vả, con pha cho đỡ mệt, hơn nữa đồ phải để dành cho người nhà mình dùng chứ, người ngoài con tiếc lắm."
Mẹ Chu nghe vậy, đưa tay điểm nhẹ lên trán con gái, cười nói: "Con bé này, cái gì cũng khéo mồm khéo miệng."
"Em gái, sợ em không đủ ăn nên anh mang cho em mười cân bột mì, em cứ ăn trước đi, đến đợt phát lương thì mua thêm."
Chu Tuế Tuế nhìn túi bột mì trên bàn, thời buổi này nhà nào cũng phải thắt lưng buộc bụng, lương thực trắng thì càng khan hiếm. Chỉ khi nào đến Tết hoặc nhà có ai sinh nở thì mới dám ăn, còn bình thường đều ăn lương thực thô.
Chút bột mì này chắc là toàn bộ số lương thực tinh mà nhà họ Chu có được. Chu Tuế Tuế cảm động không nói nên lời, cô tự hỏi bản thân có đức gì mà lại có được người nhà tốt như vậy.
"Mẹ, con không muốn nhận đâu, nhà con có đồ ăn, mẹ đừng mang sang nữa. Các cháu ở nhà cũng nhỏ, mẹ để phần đó cho chúng bồi bổ."
Mẹ Chu xua tay nói: "Trong nhà vẫn đủ ăn, không để bọn nhỏ đói được đâu. Mẹ sợ con từ nhỏ đã quen ăn ngon, nên cố ý mang sang cho con đấy."
Thấy không thể nói lý lẽ với mẹ, Chu Tuế Tuế bèn kéo bà vào bếp. Mẹ Chu nhìn thấy một rổ trứng gà, gạo và mì trong vại, cùng thịt treo trong giếng, im lặng không nói nên lời.
Một lúc sau, bà mới hoàn hồn, nắm chặt tay Chu Tuế Tuế nói: "Con gái, có phải con đi chợ đen không? Chỗ đó đừng đi, con rể là sĩ quan, lỡ con làm gì sai trái sẽ liên lụy đến nó đấy."
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của mẹ, Chu Tuế Tuế hiểu bà đang lo lắng cho mình: "Mẹ yên tâm, con không đi chợ đen đâu. Những thứ này là con đối với người ta, nhà mình có đồ ăn, mẹ đừng lo."
"Hơn nữa, con gái mẹ giỏi lắm, mẹ không biết đâu, bây giờ con gửi bài cho tòa soạn báo thủ đô, một tháng kiếm được tám chín trăm đồng đấy."
"Cái gì? Con nói bao nhiêu?"
"Mẹ không tin à? Chờ con lấy giấy chuyển tiền cho mẹ xem, mẹ sẽ biết con gái mẹ giỏi giang thế nào." Chu Tuế Tuế kiêu ngạo hất cắm.
Đợi đến khi nhìn thấy tờ giấy chuyển tiền, mẹ Chu vừa kích động vừa chua xót.
Kích động chính là con gái rốt cuộc trưởng thành, chỉ bằng bản lĩnh kiếm tiền này, gả đến nhà ai cũng đều được cưng chiều. Còn chua xót chính là vì cảm thấy tủi thân thay con. Từ ngày con gái gả vào Cố gia, bà luôn phải nghe những lời đàm tiếu.