Ngày hôm sau
Sau một đêm suy nghĩ, Diệp Cẩm Phong quyết định từ bỏ nữ chính, không làm đại ma đầu nữa, chỉ tập trung làm vai ác. Cậu mặc quần áo chỉnh tề rồi bước ra khỏi phòng.
“Anh, anh xuất quan rồi!” Thấy Diệp Cẩm Phong bước ra, một nam một nữ vội vàng chạy tới, mặt mày rạng rỡ.
Nhìn thiếu niên mặc áo xanh thanh tú và cô gái trong bộ váy hồng nhạt, cả hai cùng gọi mình là “anh” và chủ động đến gần, Diệp Cẩm Phong hiểu ngay. Đây chính là cặp em sinh đôi của nguyên chủ. Cha của ba anh em mất khi nguyên chủ mới 6 tuổi, mẹ cũng biệt tích, chỉ còn lại hai đứa em sinh đôi kém cậu hai tuổi – cậu em là Diệp Cẩm Văn, còn cô em là Diệp Cẩm Ngọc.
Ba anh em từ nhỏ đã dựa vào nhau mà sống, tình cảm rất sâu đậm. Dù sau này Diệp Cẩm Phong nhập ma, hai đứa em vẫn không bỏ cuộc, tìm đủ loại linh dược mong cứu anh về lại chính đạo. Nhưng số phận không buông tha, cuối cùng cả hai lại chết thảm vì bảo vệ anh trai mình, dưới tay năm nhân vật chính.
“Tiểu Văn, Ngọc Nhi, sao hai đứa lại đến đây?” Diệp Cẩm Phong khẽ hỏi, giọng đầy dịu dàng khi nhớ đến cái kết bi thảm của hai đứa em trong nguyên tác.
“Anh, anh không sao chứ? Em lo lắm!” Diệp Cẩm Ngọc cúi mặt, giọng đầy lo lắng. Trong lòng cô đã mắng thầm Thủy Thiên Tình – nữ chính – vì khiến anh trai phải chịu buồn khổ như vậy.
“Anh à, Thiên Thủy Thành thiếu gì người tài, anh đừng để tâm quá.” Diệp Cẩm Văn nhẹ nhàng khuyên. Anh hiểu tình cảm giữa anh trai mình và Thủy Thiên Tình từ nhỏ đã sâu đậm, nên lần này bị từ hôn chắc chắn khiến anh trai rất đau lòng.
Nhìn đôi mắt lo lắng của hai đứa em, Diệp Cẩm Phong cảm thấy lòng ấm áp. Tình cảm gia đình này thật đáng trân quý. Cậu không phải nguyên chủ, nên chẳng thấy khó chịu khi được quan tâm thế này. Trong mắt cậu, hai đứa em này là những người duy nhất thật sự tốt với anh trai mình.
“Tiểu Văn, Ngọc Nhi, anh không sao thật mà. Trên đời này thiếu gì người tốt, anh đâu cần để tâm chuyện này. Hôm nay cả ba anh em mình đều rảnh, hay là anh đãi hai đứa một bữa ở Đăng Vân Lâu, thế nào?” Cậu thầm nhủ phải trân trọng những người tốt với mình và tránh xa những ai không đáng.
Thấy anh trai nở nụ cười, Diệp Cẩm Văn và Diệp Cẩm Ngọc liếc nhìn nhau, trong lòng đầy kinh ngạc.
“Anh… anh thật sự ổn chứ?” Diệp Cẩm Ngọc nắm lấy tay áo anh trai, đôi mắt vẫn đầy lo lắng. Từ trước tới giờ, anh trai luôn lạnh lùng, ngoài Thủy Thiên Tình ra thì chưa từng mỉm cười với ai, thế mà hôm nay…
“Ngốc à, anh không sao. Người ngoài đâu đáng để so với tình thân.” Diệp Cẩm Phong khẽ vỗ vai cô em gái tốt bụng của mình, giọng đầy dịu dàng.
“Anh nghĩ thông suốt vậy là tốt rồi. Dạo này em lo quá, chỉ sợ anh nghĩ quẩn…” Diệp Cẩm Ngọc rưng rưng nước mắt. Cô biết anh trai có Huyết linh căn, rất dễ mất kiểm soát cảm xúc mà sa vào ma đạo. Những ngày qua, cô và Diệp Cẩm Văn đã thấp thỏm không yên, ngày nào cũng đến sân chờ anh trai xuất quan, chỉ sợ có chuyện không hay xảy ra.
“Ngốc thật, đã mười bốn tuổi rồi mà còn khóc nhè, không sợ sau này không ai lấy à?” Diệp Cẩm Phong bật cười, lắc đầu bất lực. Dù cô em gái này chẳng giống em gái kiếp trước của cậu, nhưng có thêm một người em nữa cũng khiến lòng cậu ấm lại. Ít nhất, kiếp này cậu vẫn có thể làm một người anh tốt, yêu thương em gái hết lòng.
“Hứ, em không cần lấy chồng đâu, chỉ cần anh với nhị ca chăm em cả đời là được!” Diệp Cẩm Ngọc dẩu môi hờn dỗi.
“Con bé này!” Nghe vậy, cả Diệp Cẩm Phong và Diệp Cẩm Văn đều không nhịn được cười.
Thấy hai anh cười, Diệp Cẩm Ngọc cũng nín khóc, nở nụ cười theo.