Sáng hôm sau, Giang Ly quay lại Giang Ngu để lấy đồ nhưng ngay khi bước vào, cô liền nhận ra bầu không khí bất thường.
Những ánh mắt tò mò và đầy ẩn ý của nhân viên trong công ty dường như đang theo dõi cô từng bước. Dù trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng cô vẫn cố gắng giữ thái độ bình tĩnh, tiến thẳng vào phòng nghỉ của mình.
Khi cửa phòng chưa kịp đóng lại, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng thì thầm từ xa vọng lại:
“Chậc, giả bộ thanh cao làm gì? Chỉ là một người nợ nần chồng chất không trả nổi thôi, có gì đáng tự hào?”
Giang Ly khựng lại. Lời nói ấy như nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng cô, khiến cả người bất chợt lạnh buốt. Cô từng nghĩ rằng bí mật về gia đình mình sẽ mãi nằm trong bóng tối, vì không ai ngoài Tiêu Nghiễn Chi biết sự thật này. Ngay cả chị Trần cũng chỉ biết qua loa về hoàn cảnh của cô mà thôi. Thế nhưng, chỉ với một câu nói, sự ngụy trang yếu ớt bấy lâu nay đã bị bóc trần một cách tàn nhẫn.
Cô lặng lẽ lấy đồ, bước ra khỏi phòng nghỉ, cố giữ cho lưng thẳng và ánh mắt lạnh lùng, tỏ vẻ rằng mình không hề bị ảnh hưởng. Nhưng ánh mắt của mọi người xung quanh không chỉ còn là tò mò nữa, mà đã chuyển sang sự khinh bỉ và ghét bỏ rõ rệt.
Giang Ly cố gắng giữ vững phong thái kiêu ngạo của mình, khiến người khác phải nhìn cô từ xa mà không dám tiếp cận. Cô vẫn là Giang Ly, người mà người khác chỉ có thể đứng nhìn, không thể chạm đến.
Bất ngờ, Tần Yểu Yểu bước tới, gương mặt tỏ ra lo lắng nhưng ẩn chứa điều gì đó khác lạ:
“Chị Ly Ly, chờ một chút.”
Giang Ly nheo mắt, ánh nhìn lạnh lùng, giọng nói không chút cảm xúc:
“Chuyện gì?”
Tần Yểu Yểu cố nở một nụ cười nhưng sự khó chịu trong lòng không thể che giấu được, cô ta ngập ngừng:
“Chị Ly Ly, sau khi biết về hoàn cảnh của chị, em đã suy nghĩ rất nhiều về cách có thể giúp chị.”
Cảm giác bất an dâng lên trong lòng Giang Ly, cô cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: