Sau khi Tiêu Nghiễn Chi và Tần Yểu Yểu rời đi, Giang Ly mới thả lỏng, cảm nhận được toàn bộ cơ thể căng thẳng đã dần giãn ra. Hai chân cô mềm nhũn, ngã xuống ghế mà không còn sức lực.
Tống Du nhìn cô, sắc mặt Giang Ly trắng bệch, môi tái nhợt không còn chút máu. Anh cũng không biết nên diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
"Xin lỗi Ly Ly, vừa rồi khiến cô phải chịu ủy khuất."
Giang Ly lắc đầu, giọng khàn khàn: "Người phải xin lỗi là tôi mới đúng. Để anh phải chứng kiến cảnh này, thật sự ngại quá."
Tay chân cô lạnh lẽo, hơi thở khó khăn và nặng nề.
Thấy vậy, Tống Du lập tức bảo nhân viên phục vụ mang đến một chén trà đen nóng. Cô cầm lấy chén trà, cảm nhận chút hơi ấm mới từ từ hồi phục lại một chút, run rẩy nói lời cảm ơn.
Tống Du lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ thương hại không giấu nổi:
"Tôi không biết cô phải gánh vác cả chuyện của em trai..."
"Anh Tống, hứa với tôi một điều được không?" Giang Ly cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bóng hình mờ nhạt của mình phản chiếu trong chén trà:
"Đừng dùng ánh mắt đó để nhìn tôi."
Ánh mắt thương hại, đồng tình, giống như đang quan sát một vở kịch buồn cười nào đó. Điều này chỉ khiến cô cảm thấy mình còn thấp kém hơn.
Tống Du hiểu ra và nhanh chóng chuyển chủ đề:
"Những gì tôi vừa nói trước đó không phải là sự thật đâu. Cô không cần để tâm."
Anh đang nhắc đến câu nói rằng anh thích Giang Ly.
Giang Ly gật đầu, hít hít mũi: "Tôi biết, anh chỉ muốn bảo vệ tôi, tôi hiểu mà."
Cô luôn là người hiểu chuyện.
Tống Du lặng im, vẫn ngồi bên cạnh cô, lặng lẽ nhìn cô uống hết chén trà nóng. Đợi đến khi cô đã bình tâm lại, anh mới nhẹ nhàng nói:
"Giang Ly, cô thật sự rất kiên cường, còn kiên cường hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng."
Giang Ly khẽ mỉm cười: "Tôi coi như đó là lời khen."
"Đúng vậy." Tống Du cười đáp: "Còn về chuyện cô muốn mở công ty quản lý, nếu cần sự giúp đỡ gì, cứ việc nói với tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô."
Giang Ly lịch sự cảm ơn anh nhưng thực tế, cô không nghĩ rằng Tống Du có thể giúp cô được nhiều. Hiện tại, vấn đề tài chính đã là một rào cản lớn, cô còn phải tìm cách giúp Giang Dị trả nợ trước khi nghĩ đến bất kỳ kế hoạch nào.
Cô nhắm mắt, thầm hứa với bản thân: Đây sẽ là lần cuối cùng.
Tống Du nhìn thấy sắc mặt của Giang Ly không tốt, chủ động đề nghị đưa cô về nhà. Cô không từ chối, chỉ ngồi im lặng trên xe suốt quãng đường về.
Khi trở về Thụy Uyển, Giang Ly đứng lặng trong căn phòng rộng lớn, đôi mắt chăm chú nhìn vào khung ảnh đặt ngay cửa.
Đó là một bức ảnh chụp chung, dù không thực sự là chụp cùng nhau. Cô đã cắt bức ảnh đó từ những bức ảnh được đăng trên truyền thông.
Đó là khoảnh khắc cô lần đầu tiên nhận giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất, đứng cạnh Tiêu Nghiễn Chi, cùng được truyền thông chụp lại.
Giang Ly vẫn nhớ như in ngày trao giải, cô phấn khích như một đứa trẻ, trong mắt lấp lánh niềm vui. Nhưng niềm vui ấy không phải vì giải thưởng, mà vì lời Tiêu Nghiễn Chi đã nói:
"Chỉ cần cô cố gắng, bên cạnh tôi sẽ không bao giờ có ai khác."
Hóa ra, đó chỉ là một lời nói dối.
Cô nhìn thật lâu vào bức ảnh, sau đó bước đến, tháo khung ảnh xuống, không do dự xé vụn từng mảnh và ném vào thùng rác. Khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ của chính cô cũng bị xé nát thành từng mảnh.
Đêm đã khuya, Giang Ly thiếp đi trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.
Đột nhiên, một tiếng "rầm" lớn vang lên khiến cô bừng tỉnh.
Là tiếng đóng cửa.
"Ai đó?"
Cô hoảng hốt gọi lên nhưng không có tiếng trả lời.
Thụy Uyển là khu nhà giàu, hệ thống an ninh vốn rất tốt nhưng không thể loại trừ khả năng có trộm đột nhập.
Giang Ly cẩn thận bước xuống giường. Cô không dám bật đèn, sợ làm kinh động kẻ xâm nhập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT