Tiêu Nghiễn Chi nheo mắt, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt Giang Ly:

"Bộ váy đó là do cô mặc và sơ ý làm hỏng nên cô phải chịu trách nhiệm."

Giang Ly ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Nghiễn Chi. Hắn cười khẩy:

"Nếu không đủ khả năng thì bớt thay người khác quyết định đi."

Nói xong, anh lấy từ ngăn kéo ra một chiếc thẻ ngân hàng, ném lên bàn trước mặt Giang Ly:

"Cầm lấy mà đi bồi thường. Không cần báo tài chính, số tiền này cứ tính vào tôi."

Hai mắt Tần Yểu Yểu lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó là ánh mắt sùng bái:

"Tiêu tổng, anh cho em mượn tiền sao?"

Tiêu Nghiễn Chi gật đầu:

"Ừ, cứ cố gắng làm việc ở Giang Ngu, sớm muộn gì cô cũng trả lại được."

Trong giọng nói của anh mang theo sự cổ vũ và dung túng, tâm trạng rõ ràng rất tốt. Ánh mắt sùng bái và lòng biết ơn của Tần Yểu Yểu khiến anh cảm thấy hài lòng.

"Cảm ơn Tiêu tổng! Em nhất định sẽ nhanh chóng trả hết!" Tần Yểu Yểu vui mừng nói, đôi mắt vẫn còn đọng lại nước mắt nhưng khuôn mặt lại ngập tràn hạnh phúc.

Giang Ly đột nhiên nhớ đến lời nói của Tiêu Nghiễn Chi đêm đó.



Không khó hiểu vì sao anh chán ghét cô.

Tần Yểu Yểu, tuổi còn trẻ, chỉ tầm đôi mươi, với nét thanh tú, ngây thơ, đôi mắt trong veo, miệng lưỡi lại ngọt ngào.

Không giống cô, lạnh lùng và cứng nhắc như một khúc gỗ mục nát.

Giang Ly nhắm mắt, trái tim run lên khi cố xua đi những cảm xúc u ám đang dâng trào:

"Tiêu tổng, tôi đi trước. Chiều nay tôi còn buổi thử vai của đạo diễn Trương."

Tiêu Nghiễn Chi không giữ cô lại, chỉ gõ nhẹ lên bàn:

"Tần Yểu Yểu, ngồi xuống nói chuyện."

Xem ra anh có ý định tìm hiểu thêm về cô gái này.

Giang Ly bước ra tới cửa, giọng nói mềm mại của Tần Yểu Yểu lại vang lên:

"Chị Giang Ly thử vai nhân vật nào vậy ạ? Em cũng rất hứng thú với bộ phim của đạo diễn Trương."

"Cô muốn diễn vai gì?" Giọng nói của Tiêu Nghiễn Chi không nhanh không chậm, mang theo chút sủng nịnh.

Bước chân Giang Ly thoáng dừng lại.



Cô nhớ lần đầu cô đi thử vai, Tiêu Nghiễn Chi thậm chí không biết cô diễn vai chính hay phụ. Cô thật không thể so với Tần Yểu Yểu.

Hai người trong phòng nói chuyện mỗi lúc một nhỏ dần, như thể cố ý không muốn ai nghe được. Trái tim Giang Ly khẽ trĩu xuống.

Cô không có thói quen nghe lén nên nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc. Đối mặt với những ánh mắt tò mò của người khác, cô thản nhiên, thẳng lưng, từng bước rời khỏi Giang Ngu với phong thái cao ngạo như thường.

Cao quý như một con thiên nga trắng.

---

Dưới lầu, chị Trần đã chờ sẵn trong xe.

"Ly Ly, em bảo chỉ mất mấy phút thôi mà. Sao lại lâu vậy?" Chị Trần sốt ruột hỏi, lo lắng khi sắp trễ giờ hẹn với đạo diễn Trương.

Giang Ly cảm thấy mệt mỏi sau cuộc gặp với Tiêu Nghiễn Chi. Cô dựa lưng vào ghế, khẽ xoa trán, giọng nói pha chút nũng nịu:

"Em cũng vì chị mà thôi. Chị Trần, thông cảm cho em chút nhé."

Với tính cách thất thường của Tiêu Nghiễn Chi, nếu để chị Trần vào báo cáo việc bồi thường chiếc váy, chắc chắn sẽ bị anh mắng không ra gì.

Chị Trần dịu giọng, đưa cho cô chai nước:

"Được rồi, biết em tốt với chị nhất rồi. Nhưng hãy điều chỉnh tâm trạng, buổi thử vai phải phát huy thật tốt đó."

Giang Ly nở một nụ cười mệt mỏi, vặn chai nước. Sự mệt mỏi trong mắt dần tan biến. Cô đang định uống miếng nước thì điện thoại trong xe bỗng vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play