Đúng vậy, Giang Ly suýt chút nữa quên mất rằng căn nhà này không thuộc về cô. Từ khi gia đình cô bán căn nhà ở Bắc Thành để trả nợ, cô không còn bất kỳ nơi nào có tên mình. Căn nhà mà cô đã sống trong suốt bốn năm nay, cũng chẳng có chút liên quan gì đến cô.
Lòng bàn tay Giang Ly siết chặt. Cô nhìn chằm chằm Tiêu Nghiễn Chi trong giây lát, cuối cùng rũ mi xuống, từ bỏ ý định đối đầu với anh, thỏa hiệp bằng cách xoay người đi vào phòng ngủ.
Chẳng mấy chốc, cô ôm chăn gối đi ra, đặt chúng lên ghế sô pha.
Tiêu Nghiễn Chi đã bước vào phòng khách, khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ra vào. Hắn hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đầy châm biếm:
“Cô định để tôi ngủ trên sô pha?”
Giang Ly không buồn nhấc mí mắt lên, chỉ trả lời gọn lỏn:
“Tiêu tổng đương nhiên sẽ ngủ trong phòng. Tôi sẽ ngủ trên sô pha.”
Đôi mắt đen nhánh của Tiêu Nghiễn Chi lóe lên một tia chế giễu khi nhìn cô. Anh cười nhạt:
“Có người đàn ông khác rồi nên bắt đầu bày ra bộ dạng rụt rè, muốn vạch rõ giới hạn với tôi?”
Giang Ly phớt lờ lời nói của anh, tiếp tục sửa sang lại sô pha để chuẩn bị ngủ.
Tiêu Nghiễn Chi cảm thấy khó chịu vì bị phớt lờ. Hắn bước tới, cởi bỏ cúc áo cổ và nắm chặt lấy cằm Giang Ly, ép cô nhìn thẳng vào mình:
“Trả lời tôi, Giang Ly. Rốt cuộc cô đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông rồi hả?”
Sự đau đớn từ cằm bị nắm chặt làm Giang Ly nhăn mặt nhưng ánh mắt của cô vẫn lạnh lùng, không chút lay động. Dường như người vừa mất kiểm soát dưới lầu không phải là cô.
“Tôi nói thì Tiêu tổng có tin không?” Cô chịu đựng cơn đau, bình tĩnh đáp lại, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào anh.
Khoảng cách giữa họ quá gần, đến mức Tiêu Nghiễn Chi có thể ngửi thấy mùi hoa hồng quen thuộc trên người cô. Điều này càng khiến anh khó chịu hơn. Anh nhớ rõ khoảng cách giữa Hứa Ngôn Sâm và Giang Ly khi đó cũng rất gần, người đàn ông kia chắc chắn cũng cảm nhận được mùi hương này.