Mặc dù bữa ăn này ít hơn hai người nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hai người còn lại tiếp tục ăn uống vui vẻ. Thậm chí, bầu không khí còn thoải mái hơn trước rất nhiều. Họ vừa ăn vừa trò chuyện, sau đó gọi thêm vài chai rượu.
“Giang Ly, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.” Hứa Ngôn Sâm bưng ly rượu lên, uống một ngụm rồi tiếp tục:
“Người sáng suốt hiện tại đều nhìn ra được, ông chủ của cô có tình mới, và rõ ràng là đang tính toán vứt bỏ tình cũ như cô.”
“Trong tình huống này, ngoài yếu tố tình cảm cá nhân, cô cũng phải nghĩ đến đường lui của mình.”
Hứa Ngôn Sâm nheo mắt lại, dù tửu lượng bình thường nhưng sau vài ly rượu, anh bắt đầu say.
Giang Ly trầm mặc nhìn vào ly rượu trước mặt, chậm rãi nói:
“Tôi có thể có đường lui gì đây?”
Cô không có gì trong tay, không đường lui, không cơ hội. Thứ duy nhất cô có chính là bản lĩnh tích lũy suốt bốn năm làm việc chăm chỉ tại Giang Ngu. Nhưng nếu không có Giang Ngu cho cô cơ hội, bản lĩnh của cô cũng không có đất dụng võ ở Bắc Thành.
“Cô có thể tự mở một công ty đào tạo.”
Hứa Ngôn Sâm lắc ly rượu, giọng nói bắt đầu trở nên hàm hồ:
“Hôm nay khi cô dạy dỗ cái cô trà xanh đó, tôi thấy cô rất chuyên nghiệp. Cô có thể tự mình dẫn nghệ sĩ, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.”
Anh càng nói càng hăng hái:
“Dựa vào kinh nghiệm của cô, không cần nói đến việc đào tạo ra những nghệ sĩ ưu tú như cô, mà còn có thể tạo ra vài người đạt huy chương vàng nữa kìa. Đến lúc đó, cô sẽ là ông chủ, còn cần bị Tiêu Nghiễn Chi chọc tức sao?”
Giang Ly lặng lẽ nghe Hứa Ngôn Sâm vẽ cho cô một viễn cảnh tương lai tốt đẹp nhưng cô không nói gì, chỉ trầm ngâm suy nghĩ.