Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ quay cả ngày nhưng vì mưa nên phải tan làm sớm, Giang Ly quyết định trở về nhà nghỉ ngơi và đánh một giấc ngon lành.
Vừa về đến nhà, đầu cô vừa chạm gối thì chiếc điện thoại ở đầu giường reo vang liên hồi, quấy rầy sự yên bình mà cô mong muốn.
Giang Ly vùi đầu vào chăn, cố gắng phớt lờ tiếng chuông nhưng đối phương lại kiên trì không dứt. Cô vò đầu bứt tóc, cuối cùng chịu không nổi, bực bội ngồi dậy nhấc máy: “Alo, ai đấy?”
“Giang Ly, cô là đồ lừa đảo.” Đầu dây bên kia là giọng đầy oán trách của Hứa Ngôn Sâm: “Vì sao lại hủy hợp đồng giữa chừng? Rõ ràng là cô đã hứa với tôi.”
Hứa Ngôn Sâm trong mắt người khác là một nhà thiết kế tài năng nhưng với Giang Ly, hắn chẳng khác gì một đứa trẻ to xác thích giở trò vô lại.
Giang Ly thở dài, giọng trầm thấp: “Hứa Ngôn Sâm, tốt nhất là anh nên hiểu rõ, không phải tôi hủy hợp đồng mà chính công ty anh làm việc đó. Tôi đang định ngủ, đừng quấy rầy tôi.” Nói xong, cô định cúp máy.
“Giang Ly! Nếu cô dám cúp điện thoại, cô sẽ c.h.ế.t với tôi!” Giọng Hứa Ngôn Sâm đột nhiên trở nên dữ dội, kèm theo lời đe dọa:
“Ông chủ của cô đang ở đây, nếu hôm nay tôi không gặp được cô, có tin tôi sẽ gửi đoạn ghi âm lúc cô say rượu cho anh ta không?”
Giang Ly im lặng trong ba giây rồi thẳng tay cúp máy không chút do dự. Cô nhanh chóng ra khỏi chăn, thay quần áo và vội vã ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, cô đã đến studio của Swee dưới cơn mưa nặng hạt. Bầu không khí bên trong studio nặng nề, căng thẳng.
Tần Yểu Yểu đứng trên sân khấu trong bộ váy sang trọng khảm ngọc trai và kim cương nhưng lớp trang điểm nhòe nhoẹt do nước mắt khiến cô trở nên luộm thuộm. Tay chân cô lóng ngóng, không biết phải làm sao. Khí chất của cô không hề phù hợp với chiếc váy lộng lẫy mà cô đang mặc.
Đứng dưới sân khấu là Tiêu Nghiễn Chi, khuôn mặt u ám đầy giận dữ.