“Được, tôi hiểu rồi.”
Dù thế nào, việc Tiêu Nghiễn Chi đồng ý để cô ra đi cũng khiến Giang Ly cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhưng cùng với đó là một sự cô đơn không thể diễn tả. Tiêu Nghiễn Chi nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, trong lòng bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa giận dữ không rõ lý do. Hắn không nói thêm lời nào, chỉ bước ra khỏi phòng bệnh và đóng cửa lại một cách nặng nề.
Cơn dị ứng mà Giang Ly phải chịu đựng lần này rất nghiêm trọng khiến cô không chỉ yếu đuối về thể xác mà còn run rẩy vì cơn sốc. Thái dương cô nhói đau, đầu như muốn vỡ tung, còn toàn thân thì lạnh buốt. Cô cuộn mình trong chăn, cố gắng tự làm ấm cơ thể. Vì quá mệt mỏi, Giang Ly không biết mình đã thiếp đi lúc nào.
Khi cô tỉnh dậy, ánh sáng ban ngày đã tràn vào phòng.
"Ly Ly, em tỉnh rồi à?"
Giang Ly vừa mở mắt, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của chị Trần.
"Thân thể em có chỗ nào khó chịu không? Còn sốt không?" Chị Trần hỏi, lo lắng nhìn cô.
Giang Ly quay đầu về phía chị Trần, ánh mắt mờ mịt vì vừa tỉnh giấc: "Chị Trần, chị đến từ lúc nào vậy?"
"Tối qua, khoảng hai giờ sáng. Tiêu tổng gọi điện cho chị, bảo em bị dị ứng phải nhập viện. Anh ấy sợ em ở bệnh viện một mình nên gọi chị đến để chăm sóc."
Nghe thế, Giang Ly khẽ cười tự giễu, trong lòng nghĩ rằng không biết Tiêu Nghiễn Chi thật sự lo lắng cho cô hay chỉ lo cô sẽ trốn nợ. Dù vậy, cô vẫn lễ phép cảm ơn chị Trần: "Cảm ơn chị nhưng em thấy mình khỏe hơn rồi. Nếu chị mệt thì cứ về nghỉ ngơi đi."
Chị Trần lắc đầu, ánh mắt vẫn lo lắng khi nhìn thấy vẻ tiều tụy của Giang Ly. Chị thở dài và ngập ngừng mở lời: "Ly Ly, gần đây em và Tiêu tổng...?"
"Xong rồi." Giang Ly đáp nhanh chóng, biết rằng mình không thể giấu chị Trần lâu hơn: "Anh ấy giờ chỉ quan tâm đến Tần Yểu Yểu. Em và anh ấy đã nói chuyện rõ ràng, và anh ta bảo sau khi em trả hết nợ thì có thể rời khỏi Giang Ngu."
Mặc dù chị Trần đã phần nào đoán được tình hình nhưng khi nghe chính miệng Giang Ly xác nhận, chị vẫn cảm thấy một nỗi buồn khó tả.
"Em và Tiêu tổng đã ở bên nhau gần năm năm rồi... Sao anh ta có thể tàn nhẫn như vậy chứ?" Chị Trần thở dài, không giấu được sự xót xa: "Ngay cả khi không nhắc đến tình cảm, những giá trị mà em mang lại cho Giang Ngu trong từng ấy năm, chẳng lẽ Tiêu tổng không coi trọng chút nào sao?"
Giang Ly không muốn bàn sâu về chuyện này. Cô giơ tay lên xoa thái dương, nhắm mắt lại và hỏi: "Chị Trần, chị giúp em tính xem tổng cộng em còn nợ Tiêu Nghiễn Chi bao nhiêu tiền?"
Chị Trần lấy ra một cuốn sổ ghi chép từ trong túi xách, lật từng trang và càng lúc càng cau mày: "Lúc mới vào Giang Ngu, em đã vay hai tỷ. Số tiền đó em đã trả hết rồi."
Nghe thế, Giang Ly chưa kịp thở phào thì chị Trần tiếp tục nói: "Nhưng trong mấy năm qua, em đã nhiều lần vay tiền để gửi về cho gia đình. Tổng cộng đến nay đã lên tới hơn 29 tỷ."
"Thêm vào đó là khoản bảy trăm triệu mới đây... Tổng cộng đã gần 30 tỷ rồi."
Khi chị Trần nói ra con số này, bản thân chị cũng không khỏi bàng hoàng: "Chị thật không ngờ, gia đình em lại có thể vay mượn của em nhiều đến như vậy!"
Con số quá lớn khiến Giang Ly mở mắt, lông mày nhíu chặt. Lòng bàn tay cô siết lại theo bản năng: "Nhiều đến vậy sao? Chị chắc chắn mình không tính nhầm chứ?"
"Không nhầm đâu," chị Trần khẳng định, ánh mắt nghiêm trọng: "Tốt nhất em nên xem xét lại gia đình mình đã làm gì với số tiền đó. Liệu có phải họ đang dính vào việc gì vi phạm pháp luật không?"
Giang Ly không cần chị Trần nhắc nhở cũng đã cảm nhận được điều gì đó bất thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT