Lời vừa dứt, Giang Ly ngước mắt lên liền bắt gặp ánh nhìn lạnh lùng của Tiêu Nghiễn Chi. Trong đôi mắt anh ta không hề có một tia cảm xúc nào, như thể cô là người xa lạ. Giọng nói trầm thấp của anh tràn đầy chán ghét:

"Tôi ghét nhất loại người hai mặt!"

Anh tiếp tục, giọng điệu càng thêm gay gắt: "Cô là tiền bối của Yểu Yểu, nếu đã không làm tốt công việc hướng dẫn thì thôi. Còn ở khắp nơi bày mưu tính kế, nhằm vào cô ấy, ảnh hưởng đến bầu không khí trong công ty. Cô rốt cuộc muốn gì?"

Giang Ly vừa mở miệng, chưa kịp nói hết câu thì Tần Yểu Yểu đã nhanh chóng ôm lấy cánh tay Tiêu Nghiễn Chi, giọng nói đáng thương vang lên:

"Được rồi, Tiêu tổng, anh đừng trách chị Ly Ly nữa. Là do em và chị ấy không có duyên phận, không thể làm bạn."

Cô ấy kéo Tiêu Nghiễn Chi đi, giọng nói yếu ớt nhưng đầy ẩn ý: "Chúng ta đi thôi, em không muốn chướng mắt nữa."

Rốt cuộc ai chướng mắt ai, lời nói này mập mờ nhưng đầy sắc bén. Tiêu Nghiễn Chi cúi xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủy khuất của Tần Yểu Yểu, sau đó chậm rãi đáp:

"Được, nghe theo lời cô."

Hai người quay người bước đi, Tiêu Nghiễn Chi một tay nắm lấy eo Tần Yểu Yểu, bước chân chậm rãi như thể chờ cô ấy. Cảnh tượng thân mật ấy khiến Giang Ly không khỏi cúi đầu suy nghĩ.

Khi họ đã gần đi hết hành lang, Giang Ly đột nhiên gọi to:

"Tần Yểu Yểu!"

Tiêu Nghiễn Chi nhíu mày, quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh hiện rõ sự khó chịu. Nhưng chưa kịp nói gì thì Giang Ly đã đưa ly trà sữa lên miệng, cắm ống hút vào và cúi đầu uống một ngụm lớn.



"Yểu Yểu, nếu tôi uống trà sữa của cô, liệu điều đó có thể chứng minh rằng tôi đã thật sự tha thứ cho cô không?"

Nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên khuôn mặt Giang Ly nhưng trong sự quyến rũ của cô lại toát ra sự lạnh lùng và cô độc. Đường cong đuôi mắt tinh tế càng làm tăng vẻ đẹp khó ai sánh kịp nhưng không thể che giấu được nỗi buồn trong lòng.

Cô nhìn vào ly trà sữa, lắc lắc nó rồi tiếp tục uống một ngụm lớn, không chút do dự. Lượng trà sữa trong ly lập tức giảm xuống đáng kể.

"Rất ngon. Cả đời tôi chưa từng uống nhiều trà sữa đến vậy. Cảm ơn."

Giang Ly thờ ơ nói nhưng thân thể cô đã bắt đầu có những phản ứng rõ rệt. Cổ họng cô dần thắt lại, hơi thở trở nên khó khăn, và đầu óc cô ngày càng trở nên mụ mị. Cô cảm thấy chân mình chao đảo, bước đi loạng choạng, không thể đứng vững.

Ánh mắt Tiêu Nghiễn Chi lập tức trở nên sắc bén, anh nhanh chóng bước tới, đoạt lấy ly trà sữa từ tay Giang Ly và ném mạnh nó vào tường. Ly trà sữa vỡ tung, b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

"Giang Ly, cô điên rồi! Cô định tự sát à?"

Giọng anh nghiến răng, tràn đầy sự giận dữ và bất lực. Trong đôi mắt đen sâu thẳm, ngoài sự lạnh lùng còn có một chút hoảng sợ khó giấu.

Phản ứng dị ứng đến nhanh hơn Giang Ly dự đoán. Ý thức của cô dần mờ đi, ánh mắt không còn có thể tập trung vào bất cứ điều gì, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch. Cô cảm nhận được cơ thể mình đang gục xuống.

Nhưng cô không ngã xuống đất. Trước khi điều đó xảy ra, Tiêu Nghiễn Chi đã nhanh chóng đỡ lấy cô. Giang Ly, với thân hình mảnh khảnh vì luôn khắt khe với bản thân, giờ đây co ro trong vòng tay Tiêu Nghiễn Chi, như một con chim nhỏ yếu ớt dựa vào anh.

Trước khi chìm vào vô thức, Giang Ly nghe rõ câu nói cuối cùng của Tiêu Nghiễn Chi, lời nói thẳng thừng và lạnh lùng vang lên trong tâm trí cô:

"Nếu cô muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t ở bên ngoài, đừng c.h.ế.t ở Giang Ngu. Tôi không muốn cô làm ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty."

Ồ... Hóa ra, sự hốt hoảng của hắn không phải vì lo lắng cho cô mà là vì danh tiếng của công ty.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play