"Giang Ly, đừng bắt nạt cô ấy!"
Trong khoảnh khắc, tiếng ồn ào trong sảnh tiệc chợt lắng xuống. Giang Ly vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như trước. Khẽ nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên người cô gái nhỏ đang đứng cạnh Tiêu Nghiễn Chi.
Vẻ mặt Giang Ly không có lấy một chút cảm xúc, không vui cũng chẳng buồn. Trái lại, vành mắt của Tần Yểu Yểu càng đỏ hơn. Cô ta nắm chặt hai tay bên người, trông như đang chịu oan ức nhưng vẫn do dự chưa nói thành lời.
"Tiêu tổng, anh hiểu lầm rồi. Là em muốn chào hỏi chị Ly Ly nhưng không may làm đổ rượu lên người chị ấy..." Cô ta nói với giọng điệu rụt rè nhưng vẫn cố gắng lấy dũng khí nhận lỗi. Giọng cô nhỏ nhẹ, tay chân luống cuống, như thể đang vô cùng bối rối.
Lông mày Tiêu Nghiễn Chi dần giãn ra, cảm giác lạnh lùng khi nãy cũng tan đi một chút. Anh vỗ nhẹ vai Tần Yểu Yểu, giọng điệu bình thản nhưng mang theo chút ôn nhu:
"Đừng căng thẳng, thả lỏng một chút. Cô ấy sẽ không trách cô đâu."
Rõ ràng người bị hắt rượu là Giang Ly nhưng anh lại thay mặt cô ấy nói rằng sẽ không trách?
"Giang Ly, đi theo tôi!"
Khi nói chuyện với Giang Ly, giọng Tiêu Nghiễn Chi lập tức trở lại vẻ lạnh lùng và uy nghiêm thường thấy. Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh này, không khỏi bắt đầu suy đoán. Có lẽ, sự sủng ái mà Tiêu Nghiễn Chi dành cho Giang Ly sắp chuyển hướng.
...
Ngoài hành lang yên tĩnh bên ngoài sảnh tiệc, Giang Ly lặng lẽ đi theo sau Tiêu Nghiễn Chi. Khi anh không nói, cô cũng im lặng, như thể đã quen thuộc với điều này. Sau nhiều năm bên cạnh anh, Giang Ly hiểu rằng im lặng đôi khi là vàng.
Nghe tiếng bước chân đều đều phía sau, Tiêu Nghiễn Chi khẽ nheo mắt, tỏ vẻ khó chịu rồi đột ngột dừng lại.
"Tần Yểu Yểu chính là người mới mà tôi bảo cô để ý hôm qua. Cô ấy không cố ý, đừng so đo với cô ấy."
Giang Ly rất muốn hỏi: Anh đã bao giờ cho tôi cơ hội so đo sao?
Nhưng nghĩ kỹ, cô biết mình không nên nói vậy nên đành nuốt xuống và buồn bực trả lời:
"Ừ, tôi hiểu. Cô ấy uống say, đứng không vững."
Ánh mắt Tiêu Nghiễn Chi thoáng dừng lại ở vết rượu trên n.g.ự.c cô trước khi lạnh lùng dời đi. "Cô ấy một mình không an toàn, tôi quay lại với cô ấy đây. Cô tự về đi."
Nói xong, anh nhanh chóng xoay người, rảo bước rời đi như thể đang rất lo lắng cho Tần Yểu Yểu.
Giang Ly nhìn theo bóng lưng Tiêu Nghiễn Chi, không biết sức mạnh nào trong cô bỗng dưng khiến cô bật ra câu hỏi:
"Còn tôi thì sao?"
Cô cũng chỉ có một mình.
Lời vừa dứt, hành lang nháy mắt trở nên yên tĩnh. Vài giây sau, Tiêu Nghiễn Chi khẽ cười nhạo, đáp:
"Cô ấy chẳng hiểu gì, còn cô thì sao?"
Câu trả lời của anh rõ ràng mang hàm ý rằng Tần Yểu Yểu trong sáng, thuần khiết, còn Giang Ly lại lắm chiêu trò. Ánh mắt anh lướt qua vết rượu còn ướt trên n.g.ự.c cô, chứa đầy ý châm chọc:
"Gặp phải một sự cố nho nhỏ cũng coi như là tăng thêm sự nổi bật cho cô thôi, không phải sao?"
Giang Ly đứng lặng, nhìn theo bóng dáng Tiêu Nghiễn Chi cho đến khi anh khuất dạng. Sự bình tĩnh trên gương mặt cô dần dần phai nhạt. Cô cúi xuống, chạm vào nơi bị rượu hắt vào.
Lạnh buốt.
...