Khó trách lần trước Tam muội lại nói cái gì đích nữ, thứ nữ khác nhau như trời với đất, thì ra là do mấy cuốn thoại bản này.
“Thoại bản đó bây giờ đang để ở đâu?”
“Tam tiểu thư đọc xong đều để ở cái tủ phía đầu giường.”
Ta sai Hướng Trúc nhân lúc Tam muội không để ý, lấy thoại bản về cho ta.
Lại gọi Xuân Hoa tới hỏi: “Ngươi nói đi, làm thế nào mà Tam tiểu thư cùng thế tử của phủ Ninh Viễn Hầu quen nhau? Nếu nói sai, ta sẽ bán ngươi đi liền!”
Xuân Hoa không biết lúc nãy Thu Thạch đã khai gì với ta, bị ta dọa, liền sợ hãi khai ra toàn bộ: “Là… Là ở hội hoa đăng ngày mười lăm tháng giêng. Tiểu thư nhà chúng ta làm rơi khăn, Thế tử gia nhặt được… sau đó họ liền quen nhau.”
Đông Vinh cũng nói: “Từ đó tiểu thư cùng Thế tử gia có ngầm trao đổi thư từ cho nhau, Thế tử gia nói tiểu thư chờ Thế tử gia sẽ cưới tiểu thư làm vợ. Nhưng người trong phủ của Thế tử gia không đồng ý, tiểu thư lại chờ không được, liền muốn cùng Thế tử gia mưu tính vài lần, tự định chung thân, muốn gạo nấu thành cơm!”
Thật là hay cho một câu chuyện giai nhân đánh rơi khăn nhặt được lang quân.
Thật là cảm động cho một câu chuyện uyên ương bị gia đình chia cắt.
Điều này thoại bản cũng hay kể phải không?
Ta càng tò mò về mấy cuốn thoại bản kia. Hai đại nha hoàn của mẫu thân từ đầu đến cuối đều nghe được rõ ràng, bọn họ không nghĩ tới trong phủ ta lại có một chuyện tày trời như vậy, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Ta gọi hai nàng đến đây là để cho hai nàng làm chứng, bây giờ chuyện đã rõ, ta nói: “Hai vị tỷ tỷ đây là chính tai nghe được Tam muội muội tự định chung thân cùng ngoại nam nhân, liên lụy danh tiếng nữ quyến trong phủ, nếu là ở gia đình bình thường, có thể bị xử trầm lồng heo. Nhưng dù sao nàng ta cũng là do một tay mẫu thân nuôi lớn, cũng là muội muội của ta, cũng không muốn nàng phải chết, cũng không thể làm xấu mặt phủ Tề Quốc công, việc này chắc chắn phải xử lý triệt để.”
Hai vị kia nghe vậy liền hỏi: “Nhị tiểu thư tính toán thế nào?”
Ta gọi Xuân Hoa, Thu Thạch, Đông Vinh vào, phân phó các nàng: “Chuyện hôm nay, chỉ có mấy người trong phòng này biết, không được truyền ra bên ngoài nửa chữ! Lần này các ngươi làm rất tốt, những gì nên nói đều đã nói, Tam muội tin cậy các ngươi, lần trước còn tới cầu ta mang các ngươi trở về. Các ngươi sau khi trở về, Tam muội sai các ngươi làm gì thì làm đó, nhưng các ngươi phải nhớ cho kỹ, bất cứ việc gì cũng phải báo cáo với ta, bằng không, nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ hỏi tội các ngươi!”
Bọn họ một câu cũng không dám từ chối, liền gật đầu đồng ý.
Giang Uyển hiện giờ đang mê đắm thoại bản, một lòng chìm đắm trong tình yêu của Vệ Cư An, chuyện lần trước không thành, dĩ nhiên sẽ có lần tiếp theo.
Nếu muốn kết thúc chuyện này, thì phải tranh thủ cơ hội.
Một lúc sau, có nha hoàn đem thoại bản đã lấy được đưa cho ta.
Ta mở ra xem, nhìn sơ qua thì thấy chữ viết cẩu thả, nhìn không giống là do một người có học đủ thi thơ viết ra.
Nhưng nếu nói chưa có học qua thi thơ thì người này viết thoại bản cũng hấp dẫn, nhưng đáng tiếc là chứa nhiều từ ngữ phong hoa tuyết nguyệt.
Hơn nữa, ngôn từ lệch lạc, khuyên người ta không giữ phụ đạo, không tuân theo quy củ, không cầu quan lộ, không để ý tới hiếu hiền, chỉ toàn tâm toàn ý vì ái tình.
Không màng lễ giáo nam nữ, vừa gặp mặt đã khanh khanh ta ta, ôm ôm ấp ấp, không có thể thống, lễ nghĩa gì cả, chỉ nguyện bên nhau mãi mãi.
Lại quan trọng hóa xuất thân, đích thứ khác biệt, buộng lời chê bai toàn bộ hào môn thế gia là một lũ xấu xí, ác độc.
Phàm là ai ngăn cản tình yêu đều là ác độc, tàn nhẫn, thô lỗ, dù là cha mẹ ruột cũng trở mặt thành thù.
Mấy cuốn thoại bản với nội dung độc hại như vậy làm sao lại đến được tay các nữ nhi khuê tú trong nội viện? Không biết có bao nhiêu người đọc được, bao nhiêu người giống như Tam muội, si mê lạc lối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT