A Uyển ở trên đường phần lớn thời gian bảo trì trạng thái tỉnh táo, lại sợ gặp phải bọn cướp, thêm vào đó Tiêu Sâm đánh xe ngựa cũng cần sức lực, nên giữa đường sẽ nghỉ ngơi vài lần, chủ yếu tìm khách điếm, cố gắng đi vào ban ngày.
Dọc đường đi nghe được không ít tin tức về chiến sự tại Ngọc Tiềm Quan, sau khi hai bên chiến đấu kịch liệt, đại quân triều đình bị ép thối lui ra ngoài Ngọc Tiềm Quan, nhưng vẫn đang phòng thủ, A Uyển thở phào nhẹ nhõm, sau sáu ngày vất vả, cuối cùng cũng vào thành Việt Châu, tìm một khách điếm để nghỉ chân.
Sau khi dàn xếp xong, Tiêu Sâm cuối cùng không nhịn được hỏi nàng, “Phu nhân, tiểu nhân không hiểu, tại sao chúng ta lại đến đây?”
Nói đến đây, A Uyển nhớ ra một việc, “Tiêu thị vệ, ngươi đi tìm hiểu xem Ninh Vương phủ ở đâu, chiều nay chúng ta sẽ qua đó một chuyến, trước đó chàng ấy đã để lại một cái túi gấm cho ta, nói khi chiến sự khẩn cấp thì bảo Tôn thống lĩnh đến đây tìm Ninh Vương, chẳng qua hiện giờ Tôn thống lĩnh không thể đi được, nên ta muốn thử xem một lần.”
Tiêu Sâm nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ, hơn nữa Ninh Vương phủ, nơi này hắn ta biết, vài năm trước hắn ta cùng đại nhân đã đến một lần, hắn ta cười nói, “Phu nhân, tiểu nhân biết nơi đó, chỉ là, phu nhân, lần này chúng ta không có danh thiếp của đại nhân, chưa chắc sẽ được cho vào phủ.”
Vấn đề này nàng đã nghĩ đến, nếu Tôn Nhạc Khang đến thì chắc chắn không có vấn đề gì, chỉ là Tôn Nhạc Khang hiện đang bị cấm túc, bây giờ chỉ có thể thử xem, không thì Ninh Vương cũng sẽ có lúc ra ngoài, đứng ở cửa cũng có thể gặp được, tờ giấy của Hứa Nghiên Hành có con dấu của hắn, chắc chắn là để cho Ninh Vương xem…
Nàng lắc đầu, cảm thấy càng nghĩ càng rối, rồi nói với Tiêu Sâm, “Một khi đã như thế, bây giờ chúng ta đi thôi.”
A Uyển dẫn Tiêu Sâm đến Ninh Vương phủ, để lại Hoa Linh trông coi đồ đạc.
Ninh Vương phủ cách không xa, ngay trên phố, cổng đỏ tường cao, trước cổng có một thủ vệ mặc áo xám, Tiêu Sâm tiến lên trình bày ý định, thủ vệ kia không kiên nhẫn vẫy tay, không muốn vào truyền lời cho bọn họ.
Đã đi đường một đoạn, A Uyển lúc này hơi nóng, trong lòng có chút sốt ruột, thấy tình hình như vậy, nàng liền bước lên, từ trong tay áo lấy ra một nén bạc lớn, “Làm phiền rồi.”
Ánh mắt của thủ vệ kia sáng lên, vừa nhận lấy vừa cười nói để bọn họ chờ một chút, rồi quay người chạy vào trong.
Mặt trời trên cao thật sự rất chói chang, nơi này không giống như ở Nghiệp Đô, vào tháng Năm, nhiệt độ tăng cao, A Uyển đứng ở gần cổng, lại lấy khăn tay lau lau trán, Tiêu Sâm thấy vậy, trong lòng cũng không thoải mái, nghĩ rằng đợi khi đại nhân của bọn họ quay về triều, nhất định sẽ trừng phạt những người đó thích đáng.
A Uyển là người được đại nhân nâng niu trong lòng bàn tay, nếu đại nhân nhìn thấy, không biết sẽ đau lòng đến mức nào.
Hắn ta đứng lên phía trước một chút, che ánh nắng chói chang, mắt bị chói đến nửa nhắm nửa mở, một lúc sau, hắn ta đột nhiên chớp mắt, rồi lại dùng tay áo chùi mắt, chỉ thấy ở đầu phố có hai nữ tử mặc áo gấm, sau lưng có vài nha hoàn đi theo, trong số đó có một người hắn ta nhận ra, chính là Ninh Vương phi, còn một người khác—