Đêm khuya, tiếng côn trùng kêu vang từ bên ngoài phòng theo cửa sổ mở truyền vào, trong phòng mới thắp đèn, Chu ma ma sợ thiêu thân theo ánh sáng ngọn đèn bay vào, liền bảo Hoa Linh đóng cửa sổ lại.

“Ở đây không có chuyện gì, các ngươi đều lui xuống đi.”

Chu ma ma đáp vâng một tiếng, nói sẽ đứng bên ngoài canh chừng, có việc thì gọi.

Đợi bọn họ đi rồi, A Uyển mới lấy chiếc túi gấm mà Hứa Nghiên Hành đã giao cho mình trước khi đi rời đi, lại kéo đèn lên một chút, ngọn lửa nhỏ lay động qua chao đèn, chiếu sáng gương mặt nàng.

Nàng tháo dây buộc, chỉ do dự một chút, ngón tay trắng thon đã thò vào trong, mò thấy một tờ giấy cuộn lại.

Nàng hít sâu một hơi, ghé vào ánh đèn vàng nhạt, trải giấy ra, ánh mắt lướt qua mấy chữ viết rồng bay phượng múa, nét bút mạnh mẽ—nếu tình hình chiến sự khốc liệt, binh lực không đủ, thì hãy đến Việt Châu xin Ninh Vương phái quân tiếp viện.

Ninh Vương Từ Hải Tùng, là một vị vương khác họ của triều này, những năm qua sống ở Việt Châu, hàng năm ngoài việc có việc trong triều cùng triều cống cần thiết, thì hầu như không hỏi đến chuyện thế gian, tận tâm tận lực giữ vững đất phong của mình, chính là hai tháng qua, bên kia bình loạn đang khí thế ngất trời, Việt Châu vẫn như không có chuyện gì, không chút động tĩnh.

Hứa Nghiên Hành muốn nhờ ông ta hỗ trợ, e rằng không phải chuyện dễ dàng.

A Uyển thu dọn mọi thứ trở lại, nằm trên giường, trong lòng nghĩ ngợi, cuối cùng mơ màng ngủ thiếp đi.

Không ngờ sáng hôm sau, Đỗ Đông Đình dẫn theo Đỗ Thu Cẩm đến Hứa phủ.



Lúc ấy đang tưới nước cho hoa cỏ trong vườn.

Tiêu Sâm ở một bên nhìn hai huynh muội không kiêng nể gì bước vào vườn hoa Hứa phủ, ngay lập tức tiến lên rút kiếm chặn bọn họ lại.

Có ca ca chống lưng, Đỗ Thu Cẩm nói với giọng điệu kiêu ngạo, “Bọn ta là người quen cũ của phu nhân, cố nhân cùng đến ôn chuyện một chút, ca ca, ca nói có đúng không?”

Đỗ Đông Đình lắc lắc ống tay áo, đang chuẩn bị nói gì đó, thì nghe A Uyển trực tiếp cắt ngang, “Tiêu Sâm, sau này hãy bảo quản gia chỉnh đốn lại những hạ nhân trong phủ cho đàng hoàng, đại nhân không có ở đây mấy ngày mà thứ nào cũng có thể vào được, đại nhân về nhìn thấy sẽ không vui đâu.” Nói xong, A Uyển để công việc trong tay xuống, Chu ma ma lập tức mang khăn đã chuẩn bị sẵn đến lau tay cho nàng.

“Tiểu nhân nhớ kỹ.”

Đỗ Thu Cẩm bị lời nói của A Uyển làm tức giận, mắt trợn trừng, nhưng Đỗ Đông Đình thì không giận mà ngược lại còn cười, “A Uyển cô nương, ôi không, là Hứa phu nhân, lần này ta đặc biệt thay Thái phó đại nhân đến thăm ngươi.”

A Uyển cười lạnh, “Ngươi có thời gian này, còn không bằng đi vào cung thăm nhiều hơn.”

Nàng không nói rõ, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, sắc mặt Đỗ Đông Đình một trận xanh một trận đỏ, mắt đã nhỏ híp lại càng nhỏ, “Ôi, quên nói cho ngươi một chuyện, sáng hôm nay, có thám tử báo lại, Thái phó đại nhân của chúng ta anh dũng chống lại phản tặc, suýt nữa bị địch bắt sống làm tù binh, nhưng hiện tại mặc dù chưa bị bắt được, chắc chắn bị thương cũng không nhẹ, hiện giờ đại quân triều đình thật sự đang bại lui liên tiếp, Thái hậu nương nương ở trên triều rất tức giận.”

Hắn ta nhìn chằm chằm vào mặt A Uyển, thật tiếc là lời hắn ta nói không thành công thấy được sự hoảng loạn của A Uyển, chỉ nghe nàng thản nhiên đáp, “Nam nhân trên chiến trường bị thương là điều không thể tránh khỏi, đánh giặc không phải chuyện một sớm một chiều, phải từ từ, nếu Đỗ đại nhân có tâm, ngày mai vào triều có thể chủ động trấn an vài câu, giúp hoàng thượng và Thái hậu nương nương giảm bớt lo lắng mới phải.” Nàng xoay người sang chỗ khác, “Chu ma ma, đi cùng ta đến Tây Nguyệt các một chút, Tiêu Sâm, dọn dẹp thanh lý những người không cần thiết trong phủ.”

“Ca, ca xem nàng ta nói chuyện với chúng ta như thế nào, muội thấy ca nên đi tìm Thái hậu—”

“Câm miệng.” Đỗ Đông Đình hung hăng trừng mắt với đứa muội muội không có đầu óc của mình, trước khi đi còn nói, “Ta nhắc nhở phu nhân một câu, đừng lãng phí bút mực để viết thư cho Thái phó đại nhân nữa, hai bức thư ngươi đã viết trước đây vẫn còn đang bị giữ ở chỗ của bản quan đây.”



Nói xong, Đỗ Đông Đình kéo Đỗ Thu Cẩm đang tức giận rời đi.

Chuyện đã được ấp ủ từ tối qua, A Uyển vốn còn do dự, nhưng giờ đã hạ quyết tâm.

Nàng không thể phủ nhận, dù bề ngoài có ngụy trang thế nào, những thông tin mà Đỗ Đông Đình khiêu khích thực sự khiến nàng cảm thấy bất lực và hoang mang.

Vào tới Tây Nguyệt các, không lâu sau Tiêu Sâm cũng theo vào, hắn ta quỳ thẳng trên đất, “Phu nhân, tiểu nhân đã tìm được người đưa thư. Rõ ràng là những người thường dùng trước đây, giờ thư không gửi đi, tiểu nhân thực sự không hiểu chuyện này xảy ra như thế nào, ngài phạt tiểu nhân đi.”

A Uyển thở dài, tiến đến đỡ hắn ta dậy, “Đỗ Đông Đình cố ý làm vậy, hiện giờ hắn dựa vào Thái hậu nương nương có được chút quyền lực, không thể trách ngươi.”

Tiêu Sâm không hiểu, “Tại sao hắn phải làm như vậy, đại nhân và hắn không thù không oán, tại sao lại xúi giục Thái hậu nương nương đối với đại nhân chúng ta như thế, tiểu nhân còn nghe nói, sáng nay lâm triều, có người đề nghị phái quân tiếp viện, ai ngờ Thái hậu nương nương lại phản đối, nói vẫn chưa đến lúc,” Hắn ta nói xong, cơn tức cũng dâng lên, có chút không kiềm chế, “Nữ nhân này chẳng lẽ đã hồ đồ, nếu đại nhân chúng ta ở nơi kia không ngăn cản được, kết quả mất ngôi vị Hoàng đến chính là nhi tử của bà ta.”

Lời của Tiêu Sâm không phải không có lý, nhưng giờ nàng không kịp suy nghĩ nhiều hơn, ý tưởng của Thái hậu không phải là điều bọn họ có thể kiểm soát, các đại thần trong triều hiện giờ cũng cũng đang quan sát, một số có lẽ còn hy vọng Hứa Nghiên Hành lần này không thể đứng dậy.

Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, nói với Chu ma ma, “Ma ma, hãy thu dọn một chút quần áo, Tiêu Sâm và Hoa Linh, hai người các ngươi cũng đi thu dọn đồ đạc, tối nay chúng ta xuất phát, rời khỏi đây.”

Cả ba người đều cả kinh, hỏi, “Đi đâu?”

“Việt Châu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play