Hứa Nghiên Hành ôm nàng vào lòng, “Trong những ngày ta không ở đây, nàng đừng sợ, nếu buồn chán thì bảo người đến Hầu phủ đón Thẩm Bích qua, ta sẽ để Tiêu Sâm ở lại bảo vệ nàng.”

A Uyển nghe giọng hắn trầm ấm, từng câu từng chữ vang lên, bỗng nước mắt nàng rơi, nàng cắn chặt răng, hồi lâu không nói gì, Hứa Nghiên Hành nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng hôn vào đôi mắt ướt lệ của nàng, rồi chạm mũi vào mũi nàng, lẳng lặng nhìn vào mắt nàng.

Thật lâu sau, A Uyển mới nghẹn ngào nói, nước mắt rưng rưng, “Hứa Nghiên Hành, chàng phải trở về, ta biết chàng sẽ trở về, đúng hay không?”

Hứa Nghiên Hành dùng đầu ngón tay lau dưới mắt nàng, “Ta sẽ trở về, rồi đưa nàng về Giang Châu.”

Nàng còn nhớ, nhắc nhở, “Còn phải đưa theo đứa trẻ nữa.”

Hứa Nghiên Hành nở nụ cười, bỗng chốc đè nàng xuống đất, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, “Bản quan nhớ.” Lời vừa dứt, đôi môi mỏng của hắn chạm vào nàng, A Uyển đưa tay ôm cổ hắn, không chút yếu thế, mạnh mẽ đáp lại hắn.

Không khí ám muội trong phòng nóng lên, hơi thở mờ ám dần dần tràn ngập, hai người trên sàn nhà quấn lấy nhau, như thể muốn hòa vào xương m.á.u của nhau, trở thành một thể.

A Uyển nghiêng người, cánh tay mạnh mẽ của nam nhân ôm chặt lấy eo nàng, lưng nàng dựa vào n.g.ự.c hắn nóng bỏng, nàng như ngây dại, Hứa Nghiên Hành hơi dùng sức, nàng không khỏi phát ra một tiếng rên nhẹ, sau đó cằm nàng bị hắn giữ chặt, khi mặt nàng quay đi, hắn lại hôn lên.

“Hứa đại nhân.” Nàng vùi đầu vào cổ hắn, âm thanh như mèo kêu.

Ngọn nến trong phòng không biết từ khi nào đã cháy hết, ánh trăng xuyên qua cửa sổ khảm hoa, rải rác vào trong phòng, mờ ảo như muốn che giấu cảnh đẹp của căn phòng này.

* * * * * *

Hứa Nghiên Hành dẫn theo năm vạn quân đi bình loạn, dân chúng đứng đầy hai bên đường chính của thành Nghiệp Đô, tiểu Hoàng đế và Thái hậu nương nương cùng các quan viên tiễn đưa, khích lệ sĩ khí, cửa thành chậm rãi mở ra, đại quân xuất phát.

Hứa Nghiên Hành mặc một thân giáp bạc, ngồi trên ngựa cao, khí thế của hắn lạnh lùng hơn ba phần, ra khỏi cửa thành, hắn ghìm cương ngựa, quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn lên, chỉ thấy A Uyển đang đứng trên tường thành, nàng không khóc, đôi mày cong cong, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền, đôi mắt đen láy từ xa nhìn hắn.



Hắn nhớ lại năm đó khi ở Giang Châu, cũng chỉ một ánh nhìn như vậy, đã thấy đôi mắt sáng ngời ấy, từ đó trong lòng đã luôn nhớ đến người này.

Hắn mở miệng không tiếng động nói một câu.

A Uyển nhìn hiểu, gật đầu.

Bên cạnh, Ngụy Thành Tấn nhắc nhở hắn, “Hứa đại nhân, đã đến giờ xuất phát.”

Hắn mím môi thu ánh mắt về, nâng tay vung roi ngựa, đoàn quân chậm rãi rời đi.

Gió ngày càng lớn, A Uyển lại dường như không biết, ánh mắt nhìn về hướng đoàn quân đi xa, như thể đã trở nên c.h.ế.t lặng, toàn thân đứng đó, vẫn không nhúc nhích.

Khi Thẩm Bích đến, thấy nàng đứng thẳng, vẫn giữ nguyên tư thế, ánh mắt liếc tới lúm đồng tiền nơi khóe miệng nàng, mới yên tâm tiến lại, gọi nàng một tiếng, nàng quay đầu lại, khoảnh khắc đó, trong mắt Thẩm Bích chỉ thấy gương mặt đầy nước mắt của nàng.

Mấy ngày qua, A Uyển đều giả vờ như không có gì xảy ra, nàng không muốn hắn cảm thấy mình vô dụng, ra chiến trường còn phải lo lắng cho mình, vì vậy nàng ơ trước mặt hắn luôn kiềm chế, có thể cười thì sẽ không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng khi Hứa Nghiên Hành thật sự rời đi, nàng không thể kiềm chế được, tim như bị siết chặt, rồi lại đột ngột thả lỏng, trống rỗng một mảnh.

Thẩm Bích vỗ vai nàng, không biết an ủi nàng thế nào, vừa nói ra, mắt cũng đỏ lên theo, nếu có thể, nàng ta còn muốn đi theo Ngụy Thành Tấn nữa.

A Uyển hít sâu một hơi, khóc một trận, lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nàng lại nhìn về hướng đại quân rời đi, hai tay đặt lên ngực, ánh mắt ngẩng lên nhìn về phía chân trời cuộn mây, như đang cầu nguyện, ánh mắt đầy thành kính.

Ngoan, đợi ta trở về.

Ta chờ chàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play