Nói đến đây, sắc mặt Hứa Nghiên Hành lạnh đi vài phần, nếu hắn đoán không sai, Vệ Thái phi chắc hẳn đã định lần này trực tiếp mang A Uyển lên xưa ngựa đi đến Tấn Châu, bà thông minh như vậy, không thể không nghĩ đến hậu quả nếu chuyện bị bại lộ, chỉ là, hiện tại hắn vẫn phải chờ Tiêu Sâm trở về, hắn mới có thể quyết định nên làm thế nào, “Chờ thêm chút nữa.”

A Uyển không hiểu, “Chờ cái gì?”

Lời vừa dứt, liền thấy Tiêu Sâm cầm kiếm bước nhanh về phía bọn họ, “Tiểu nhân gặp qua đại nhân, phu nhân.”

“Người đâu?” Hứa Nghiên Hành hỏi.

Tiêu Sâm vội vàng nói, “Ở Hành Dương cung, chưa đi.”

Hai người ngươi một câu ta một câu, không biết đang nói cái gì, nhưng chắc chắn là liên quan đến Vệ Thái phi, nàng khép tay đặt trên đùi, chờ bọn họ nói xong, Hứa Nghiên Hành xoa trán, “Vệ Thái phi chắc hẳn đã phát hiện người đưa đi Tấn Châu không phải nàng, nên lại thành thật trở về cung ở đó, như vậy ta không thể dùng chuyện này để làm gì bà ta.”

A Uyển suy nghĩ một chút, bừng tỉnh, lại nhẹ nhàng hỏi, “Ý chàng là Vệ Thái phi cũng có thể đã nghĩ đến việc cùng rời khỏi đây? Vậy tiếp theo phải làm sao?”

Nàng bỗng nhiên hiểu ra, những năm qua, Vệ Thái phi có lẽ thật lòng đối đãi với nàng, nhưng lại một lần rồi lại một lần tính kế nàng như vậy, không thể không cảm thấy thất vọng, ánh mắt nàng tối lại, thở dài một hơi.

Ánh nắng trải khắp nơi, trong vườn hoa cỏ cây cối cũng dần dần nảy mầm, nơi mắt nhìn tới đều tràn đầy sức sống, Hứa Nghiên Hành đi đến sau xích đu, cúi người bên tai nàng nói, “Không sao, sau này nàng ít tiếp xúc với bà ta, không có cơ hội, bà ta sẽ không gây ra được chuyện gì.”

Nghe vậy, nàng cúi đầu cảm thấy áy náy, nàng ở bên Vệ Thái phi gần mười năm, hiểu biết về Vệ Thái phi lại không bằng Hứa Nghiên Hành, lần này còn suýt nữa để hai người cách xa hai nơi.

“Sau này ta sẽ đề phòng.”

“Còn nhớ lời ta nói không?”



A Uyển suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn hắn, “Trên đời này chỉ có chàng là người tốt nhất với ta.”

Hứa Nghiên Hành hôn nhẹ bên môi nàng như một phần thưởng, sau đó hai tay nắm chặt dây leo bên cạnh, “Không cần phải cảm thấy áy náy, tiếc nuối hay thất vọng với bất kỳ ai, nàng đối xử tốt với bà ta, cũng đã gặp phải nhiều lần bị tính kế, giữa hai người không tính là thiếu nợ gì cả, hiểu không?”

A Uyển gật đầu, biết hắn đã nhìn thấu tâm tư của mình, liền nói, “Ta biết, chàng không cần lo lắng.”

Hắn nắm tay nàng, vuốt ve hai vòng dây leo, thấp giọng nói, “Ngồi vững nhé.”

Xa xa, Hoa Linh nghe tiếng cười nói trong vườn, thò đầu nhìn một cái, che miệng cười cười.

* * * * * *

Ba ngày tân hôn trôi qua rất nhanh, A Uyển và Hứa Nghiên Hành ban ngày ở trong Nguyệt Tây Các, xem sách, vẽ tranh, buổi tối ăn cơm, Hứa Nghiên Hành lại muốn nắm tay nàng trên giường âu yếm, thường thì một trận náo loạn đến nửa đêm, đến khi ba ngày trôi qua, A Uyển đặc biệt tích cực dậy giúp hắn chỉnh trang quần áo.

“Đã muốn ta đi rồi sao?” Hắn vuốt ống tay áo hỏi nàng.

A Uyển vội lắc đầu, “Ba ngày này chắc chắn dồn không ít việc, không phải là sợ làm chậm trễ thời gian của chàng hay sao.”

Hứa Nghiên Hành nhếch môi, tiến lại ôm nàng đặt lên giường, cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng, “Bên ngoài còn sớm, nàng ngủ thêm chút nữa, sau này không cần phải dậy cùng ta, nếu không đến tối lại mềm nhũn, không còn sức lực nữa.”

A Uyển hiểu ra, vừa tức vừa thẹn, mặt đỏ bừng đẩy hắn một cái, rồi quay người chui vào chăn, có lẽ thật sự mệt mỏi, không bao lâu đã ngủ tiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play