Long phượng hoa chúc trong phòng sáng sủa rực rỡ, ngọn đèn dầu lay động in lên tầng màn lụa đỏ thật dày, làm người ta muốn đưa tay kéo xuống, che đi một phần mờ ám.

Nam nhân nói xong, lại hôn bên môi nàng, hơi nóng bỏng làm A Uyển run rẩy, những năm tháng Vệ Thái phi được sủng ái, nàng hầu hạ bên cạnh, mỗi khi tiên đế đến tẩm cung của Vệ Thái phi, nàng cũng thường gác đêm, giữa nam nữ, những chuyện riêng tư trên giường, nàng cũng biết một ít, tự nhiên hiểu Hứa Nghiên Hành nói “chuyện đứng đắn” là chỉ cái gì.

Nhưng nàng cảm thấy mình chưa chuẩn bị sẵn sàng, cần phải từ từ, vì vậy nắm chặt vai hắn, hai tay trắng nõn kéo áo hắn, giọng nói ngọt ngào như đang ngậm đường, âm thanh nhỏ nhẹ lại mềm mại: “Đại nhân―― Phu quân, ta có chuyện muốn nói với chàng.”

Hứa Nghiên Hành vừa nghe thấy nàng dịu dàng gọi một tiếng “phu quân”, cảm thấy như xương cốt mình mềm đi một nửa, hắn đỏ mắt, một tay xoa vòng eo thon thả mềm mại của nàng, “Nàng nói đi.”

“Chính là――” A Uyển bị hắn gãi một trận ngứa ngáy, ngừng lại một lúc, mới tiếp tục nói, “Thực ra hôm nay ở Vệ phủ, có chút chuyện.”

Hứa Nghiên Hành nắm chặt eo nàng kéo lên, ánh mắt trầm xuống, “Chuyện này ta biết, sau khi nàng đi, ta đã cho Tiêu Sâm phái người âm thầm theo dõi, kết quả là nàng phản ứng kịp thời, không cần người của ta ra tay.”

Nghe hắn nói ra lại vân đạm phong khinh như vậy, A Uyển lập tức chùng xuống, vốn định nghiêm túc thảo luận chuyện này với hắn một phen, nhưng sao trên đời này dường như không có chuyện gì mà hắn không biết? Nàng không còn hứng thú nói tiếp, chỉ nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng.

Hứa Nghiên Hành thấy vậy bắt lấy tay nàng, hung hăng nói, “Không được phát ra tiếng nữa.”

A Uyển e ngại gật đầu, nam nhân mím môi, ngón tay dài nắm ấy cằm nàng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng, như đang công thành chiếm đất, như thể nơi đó có cái gọi là quỳnh tương ngọc dịch*.

*quỳnh tương ngọc dịch: rượu ngon cùng thức ăn ngon.

“Đừng――” A Uyển đưa hai tay ra đẩy hắn, nàng bị hắn hôn đến không thở nổi, lúc này tranh thủ hít thở, Hứa Nghiên Hành tay ở lưng nàng vuốt ve một cái, lớp áo đỏ thực sự cản trở hứng thú của hắn, vì vậy ngồi dậy, đưa tay cởi vạt áo nàng.

Ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng xoay tròn ở cằm nàng, có lẽ vì gấp gáp, một hồi lâu cũng không mở được, Hứa Nghiên Hành mặt mày tối sầm, mất kiên nhẫn, tay dùng sức, trực tiếp xé áo ra, ném sang bên giường, lại mất vài lần mới cởi được hết quần áo của mình.

“Lạnh.” A Uyển co người vào bên trong, Hứa Nghiên Hành kiềm chế, nắm cổ tay nàng hôn một cái, nhẹ nhàng nói, “Một lát sẽ không lạnh nữa.” Nói xong ôm lấy vai nàng, kéo nàng vào trong lòng.

Nam nhân trong lớp áo lót trắng hơi mở ra, lộ ra bộ n.g.ự.c rắn chắc vạm vỡ, như thể nơi đó cũng đang cháy, A Uyển đặt tay lên, cảm thấy nóng bỏng, quả thực không còn thấy lạnh nữa, nàng mềm mại tựa vào, Hứa Nghiên Hành lại nâng mặt nàng lên, môi nóng hổi nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, đầu lưỡi l.i.ế.m vào hai cái lúm đồng tiền nhỏ mà nàng thường lộ ra khi cười, bàn tay có chút thô ráp lướt vào trong áo nàng, A Uyển bị hắn trêu chọc không tự chủ được mà động đậy, miệng phát ra tiếng rên rỉ.



Thái phó đại nhân bận rộn trên dưới, gần như đã dùng hết sự kiên nhẫn của mình vào khoảnh khắc đẹp đẽ này, đôi môi di chuyển từ cằm nàng xuống dưới, hơi thở nóng bỏng phả vào tai nàng, l.i.ế.m vào vành tai đỏ ửng của nàng, lại rơi xuống cổ như bạch ngọc của nàng, A Uyển cố gắng di chuyển thân mình sang bên cạnh.

……

Hứa Nghiên Hành vuốt ve gò má nàng, dưới thân vẫn đang chuyển động, kiên nhẫn nói, “Một lát sẽ xong, ngoan nào.”

A Uyển chôn mặt vào gối mềm, thút thít nghẹn ngào, âm thanh đó khiến hắn càng thêm hưng phấn, càng thêm dùng sức, thân thể trần trụi đè lên vai nàng, giọng khàn khàn bên tai nàng, “A Uyển, nhìn ta.”

“Không nhìn.” A Uyển mặt đỏ bừng, bị hắn chạm vào toàn thân mềm nhũn.

Hứa Nghiên Hành dụ dỗ khuôn mặt nhỏ của nàng ra khỏi gối, rồi hôn lên môi nàng, một phen trêu chọc, A Uyển như con cá nhỏ thiếu nước, lúc này chỉ có bám chặt lấy hắn mới có thể sống sót.

Giường kêu kẽo kẹt, không biết đã trôi qua bao lâu, nam nhân nắm chặt eo nàng, gầm lên một tiếng, một trận mây mưa mới kết thúc.

A Uyển tứ chi như nhũn ra, trên má dính một lớp mồ hôi mỏng, nam nhân vẫn còn nửa nằm trên người nàng, thở hổn hển, bàn tay vô tình lướt qua thân thể nàng, mặt nàng lại đỏ bừng, không biết từ đâu ra sức lực, cả người chui vào chăn đã bị loạn thành một đoàn.

“Phu nhân vất vả rồi.” Hứa Nghiên Hành ghé sát lại, giọng điệu mang theo chút vui vẻ.

A Uyển thầm nghĩ người này bình thường nhìn có vẻ lạnh lùng cao quý, không dính bụi trần, giờ lại hiện ra dáng vẻ này, trên người nàng vẫn còn đau nhức, hắn thì lại bộ dạng thoải mái dễ chịu, vì vậy nàng dỗi đáp, “Không vất vả bằng chàng.”

“Nói như vậy, là phu nhân không thấy vất vả,” Hứa Nghiên Hành đưa tay ôm nàng cùng chăn vào lòng, “Vậy chúng ta tiếp tục.”

A Uyển nghe vậy, cắn môi lắc đầu, xương cốt trên người như bị tháo ra, đau nhức không thôi, không muốn trải qua thêm một lần nữa, nên đầu nàng cọ cọ vào n.g.ự.c hắn, nhẹ giọng nói, “Chúng ta ngủ một chút nhé, ta mệt quá.”

Mặc dù thực sự vẫn muốn tiếp tục, nhưng nhìn thấy A Uyển dưới mắt có quầng thâm, Hứa Nghiên Hành cũng có chút không nỡ, ngày tháng còn dài, còn nhiều thời gian để hắn và nàng triền miên, hắn kéo chăn ra, nằm sát bên nàng, hai tay khóa chặt ở eo nàng, “Ngủ đi.”

Hoa chúc cháy tàn, trong phòng tối tăm tràn ngập không khí mờ ám, bên ngoài tiếng trống canh gõ mõ vang lên, đêm đã khuya.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play