Sợ họ chê tôi ồn ào, trừ khi họ nói chuyện với tôi, còn không tôi không bao giờ chủ động mở miệng.

Im lặng như một người câm vậy.

Bác cả nói ban ngày tôi có thể ở nhà xem phim hoạt hình.

Nhưng xem tivi tốn điện nên tôi cũng không bật.

Giày bóng rổ của các anh vứt ở cửa ra vào, bẩn kinh khủng.

Tôi mất cả một ngày để đánh sạch hai đôi giày trắng như tuyết.

Bác gái đi làm về nhìn thấy hai đôi giày đó, đột nhiên cười ha hả.

Tôi rất hoang mang.

Phải đến khi các anh về mới biết lý do.

Bác gái nói với họ: "Hôm nay Nhị Muội giúp các con đánh giày sạch như mới, tạm thời không mua giày bóng rổ mới cho các con nữa."

Anh Gia Văn nhíu mày, anh Gia Võ kêu ầm lên: "Nhị Muội, em rảnh rỗi không có việc gì làm thì ở nhà xem tivi không được à?"

Tôi xoắn chặt đôi bàn tay nhăn nheo, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, cháu không biết các anh muốn mua giày mới."

Anh Gia Văn liếc anh ấy một cái: "Ăn cơm đi, ồn ào quá."

Anh Gia Võ ôm chặt cánh tay bác gái một hồi nài nỉ không biết xấu hổ.

Bác gái lấy ba lô ra: "Giày thì không mua được nhưng hôm nay nhà máy trả lương ba tháng nên mẹ cho các con ít tiền tiêu vặt nhé."

Bác cả bác gái đều làm việc ở nhà máy giấy, lúc đó công việc làm ăn không tốt.

Nhà máy đã nợ lương gần một năm, lần này có thể trả lương là do bán được một lô thiết bị.

Bà đưa cho hai anh mỗi người hai đồng rồi định kéo ba lô lại.

Bác cả liếc bà ấy một cái.

Bà ấy khẽ hừ một tiếng, rút ra một đồng nhét cho tôi: "Cầm lấy đi."

Lúc đó, năm xu có thể mua một túi nước đá, hai hào có thể mua một chai thuốc ho.

Một đồng tiền đối với tôi là số tiền lớn.

Tôi vội vàng từ chối, bác cả xoa đầu tôi: "Cầm lấy đi, cháu làm nhiều việc nhà như vậy, đây là xứng đáng. Bác gái cháu là gà mái sắt, hiếm khi chịu nhổ lông lắm."

Bác gái tức giận véo ông một cái.

Bác gái đúng là rất tiết kiệm.

Ban đêm đi vệ sinh không nỡ bật đèn.

Nước vo gạo để rửa rau, nước rửa rau lại để dội nhà vệ sinh.

Tất cả các lọ lọ, hũ hũ trong nhà đều được bà ấy trồng cây con.

Những mảnh giấy lớn nhỏ, sắt vụn đều được tích lại để bán phế liệu.

Mua rau luôn chọn loại rẻ nhất, còn xin thêm mấy cọng hành của người bán rau.

Trong bữa cơm, bác cả nhắc đến chuyện ký túc xá của công ty bông vải sợi đay hôm qua bị trộm, nhiều nhà mất tiền mất đồ.

Lúc đó mọi người đều dùng tiền mặt, trộm cắp rất nhiều. Nhà bác cả ở tầng bốn, không lắp cửa sổ chống trộm.

Bác gái cảnh giác: "Hôm nay đi làm về muộn quá, ngày mai em phải gửi tiền vào ngân hàng thôi."

Sau bữa cơm, anh Gia Võ cầm tiền xuống nhà mua đồ ăn, hỏi tôi có đi cùng không.

Tôi từ chối.

Tiền tuy đưa cho tôi nhưng tôi không cảm thấy đó là của mình, không dám tiêu.

Một lát sau, anh Gia Võ lên mang cho tôi một cây kẹo mút.

Anh ấy hạ giọng: "Anh mời em ăn, lần sau đừng giặt giày cho anh nữa!"

Anh Gia Văn liếc anh ấy, anh ấy lập tức ôm chặt túi tiền của mình: "Em có tiền rồi, đừng nhòm ngó của anh."

Vì tự ý giặt giày khiến các anh không vui, tối đó tôi ngủ không yên giấc.

Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng sột soạt.

Ánh trăng mờ ảo, tôi mở mắt thấy cửa sổ phòng khách mở toang.

Rõ ràng trước khi ngủ tôi đã đóng cửa rồi mà.

Nhìn kỹ lại, một bang người gầy gò đứng bên cửa chính, đang đưa tay định mở cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play