Một lát sau, Uông Nhận mệt nhọc, vóc dáng anh cao, không có cách nào dựa vào bả vai La Vũ Vi ngủ, La Vũ Vi để anh nằm ở trên giường chăm sóc, đầu gối lên đùi cô, đến lượt cô vỗ lưng dỗ anh ngủ.
Uông Nhận khoác áo khoác dạ, tư thế nằm nghiêng, chân dài gập lại ngủ rất say, La Vũ Vi vuốt mái tóc đen dày đặc của anh, trong lòng nhớ lại câu nói kia của anh - - em nói xem, hai chúng ta có đủ duyên hay không?
Cô không kìm được cười rộ lên, cúi đầu nhìn Uông Nhận, dáng vẻ anh ngủ thật đáng yêu, lúc tỉnh cũng đáng yêu, lúc bị mắng vẻ mặt ấm ức không dám cãi lại càng đáng yêu hơn, còn có lúc bị cô "bắt nạt", siêu cấp dễ đỏ mặt, rõ ràng động tình nhưng lại còn muốn liều mạng nhịn xuống, thật sự đáng yêu.
"Lại ở bệnh viện, chẳng lẽ là chuyện tốt sao?" La Vũ Vi dùng ngón tay chọc chọc gương mặt Uông Nhận, lông mày của anh nhíu một chút, vẫn không tỉnh lại, nhẹ nhàng ngáy nhỏ, giống như đang mơ một giấc mộng đẹp.
Đêm dài đằng đẵng, mưa không ngừng, Uông Nhận và La Vũ Vi thay phiên nhau ngủ, cuối cùng chịu đựng đến hừng đông.
Có người kéo rèm cửa phòng bệnh ra, để ánh nắng chiếu vào, mưa đã nhỏ hơn rất nhiều, sắc trời xám xịt, La Vũ Vi nằm trên đùi Uông Nhận khẽ mở mắt, Uông Nhận sờ sờ mặt cô, cúi đầu hỏi: "Tỉnh rồi?"
"Ừm." La Vũ Vi ngửa mặt nhìn anh, "Chào buổi sáng, nhóc Gâu Gâu."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play