Có lẽ là thấy hướng đi của đề tài không thích hợp lắm, Trương Hồng Hà vội vàng dời đi sự chú ý của mọi người, bắt đầu kể lại chuyện của mình và em gái khi ở Tân Cương, bà kể chuyện vô cùng truyền cảm, rất có sức cuốn hút, lời nói hài hước chọc cho mọi người cười không ngừng, không khí bữa tối lập tức lại trở nên vui vẻ.
Cơm nước xong, Trương Hồng Hà gọi mọi người đến sô pha ngồi, lấy ra mấy quyển album đưa cho La Vũ Vi xem, nói đều là ảnh chụp lúc nhỏ của Uông Nhận.
Vì thế, La Vũ Vi liền nhìn thấy Uông Nhận một trăm ngày, Uông Nhận một tuổi, Uông Nhận ba tuổi, Uông Nhận mười tuổi... Cô đoán không sai, từ nhỏ Uông Nhận đã là một cậu bé trắng nõn đẹp trai, lúc còn nhỏ tròng mắt đã vừa đen vừa sáng, giống như hai quả nho lớn, khuôn mặt đáng yêu đến mức La Vũ Vi hận không thể véo má một phen.
Khi chụp ảnh, anh rất thích cười, rất ít khi có biểu tình lạnh lùng, trên mỗi tấm ảnh đều là một cậu bé với nụ cười rạng rỡ, mơ hồ có thể nhận ra hình dáng hiện tại từ trên mặt. La Vũ Vi lật album xem đến nhập thần, Uông Nhận ngồi bên cạnh cô, kể cho cô nghe mấy tấm ảnh này được chụp lúc nào, chụp ở đâu.
Lật đi lật lại, đột nhiên trong album xuất hiện một tấm ảnh chụp Uông Nhận, Uông Nhận nhanh tay lẹ mắt muốn che lại, nhưng đã bị La Vũ Vi nhìn thấy, cô cười ha ha, kéo tay anh ra: "Tránh ra!"
Uông Nhận không nói gì: "Mẹ ơi, sao tấm ảnh này còn ở đây?"
Trương Hồng Hà thò đầu ra nhìn: "À, vẫn luôn ở đây, cái này đẹp mà!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play