Sở Thấm, người không hay biết gì về Newton, Galileo và Einstein đang cảm thấy tự hào về “gốc học giỏi” của mình.

Cô đi xuống cầu thang gỗ vào tầng hầm, chợt cảm thấy rất bất ngờ.

Tầng hầm rất nhỏ, nhỏ hơn so với ký ức của nguyên chủ rất nhiều. Có lẽ bởi vì nguyên chủ đến đây lúc còn nhỏ, trẻ con mà, nhìn cái gì cũng thấy to đùng.

“Không biết có đến sáu mét vuông không nhỉ, chỉ có thể chứa hai kho thóc thôi.” Sở Thấm tự lẩm bẩm phân tích: “Năm sau cố gắng chứa đầy hai kho gạo vậy.”

Hai kho gạo đủ cho cô ăn trong bao lâu nhỉ?

Đủ cho cô ăn no căng bụng tận ba năm đấy.

Sở Thấm từ nhỏ sống trong ám ảnh của thiên tai ngày nào cũng chỉ nghĩ đến việc: Tồn kho! Tồn kho! Và tồn kho!

Nếu không chất đầy kho lương thực thì cô cảm thấy không yên tâm.

Sau khi dạo quanh kho lương thực một vòng, cô vứt hết những thứ không cần thiết ra trước, leo lên leo xuống hai chục vòng mới dọn xong đống đồ kia.

Trong đây ngoại trừ lượng rác chất đống ra còn có các loại thùng gỗ chậu gỗ, hũ dùng để muối rau củ, còn có một chiếc nồi sắt bị thủng.

Tính cách của Sở Thấm giống chuột lang, thích tồn hàng, nên cảm thấy những thứ này đều có tác dụng.

Thùng gỗ, chậu gỗ và hũ ướp thức ăn không cần phải nói đến, nồi sắt bị thủng sửa lại cũng có thể dùng để đun nước.

“Có điều không biết người sửa khi nào mới đến.” Sở Thấm nghĩ ngợi: “Cuối năm chắc chắn sẽ đến đây một chuyến.”

Tầng hầm trống không, trong đó chỉ còn kho thóc, chổi và khay hốt rác đã sẵn sàng vào trận.

Cô quét tước kho thóc trước rồi lấy vải khô lau kỹ càng mấy lần, sau đó lấy chổi dọn dẹp bụi bặm và mạng nhện ở các góc cạnh, bốn mặt tường cũng phải dọn dẹp, cuối cùng lau sạch bụi dưới sàn.

Hai tiếng đồng hồ sau, khi sắp dọn xong, Sở Thấm chỉ cảm thấy cả người vô cùng ngứa ngáy.

Cô phải nhanh chóng đi tắm thôi, cho dù lát nữa còn phải lên núi nhưng nếu không tắm thì cả người sẽ nổi sảy mất.

Tắm rửa vào lúc này là chuyện rất phiền phức, nhưng dù sao cũng không phiền bằng việc tắm vào kiếp trước của cô.

Kiếp trước cô tắm như thế nào à?

Mùa hè còn ổn, chỉ cần đến hồ nước vắng vẻ để tắm là được, nhưng phải chú ý xem xung quanh có động vật nào xuất hiện hay không.

Nếu gặp phải khỉ thì vẫn ổn, quần áo được đá đè lại và đặt gần bờ hồ nên nó không lấy được, nếu có con khỉ hơi hung hăng mà lấy đá đập mình thì chỉ cần trốn trong nước là được.

Mùa đông thì một tháng tắm một lần, và nhất định phải tắm ở gác xép.

Bởi vì sẽ có người dựa vào thời gian có khói bay ra từ ống khói để phán đoán xem bạn có phải chuẩn bị tắm hay không, lúc này chính là lúc thuận tiện cho việc trộm vặt nhất.

Sở Thấm đã từng gặp phải cảnh này.

Nhưng chẳng sao cả, mùa đông năm sau cô đã tìm cơ hội trộm lại kẻ đó.

Lúc này Sở Thấm xách một thùng nước đến phòng bếp đun, sau khi đun sôi thì bỏ thêm nước lạnh, chia một thùng thành hai thùng.

Về phần tắm ở đâu thì tắm ở nhà kho, không có thau tắm thì dứt khoát lấy bầu làm muôi múc nước.

“Vẫn còn hơi ngứa, thôi nhịn trước vậy.”

Sở Thấm tắm xong chợt nhíu mày, thẩm nghĩ lát nữa lên núi phải xem thử có thảo dược không.

Thu nhập kiếp trước của cô chủ yếu đến từ việc hái thảo dược ở ngoài rừng cho liên Bang.

Liên Bang sẽ phát bản đồ vị trí của thảo dược, trong số đó có loại chưa biến dị, có loại đã biến dị.

Sở Thấm so sánh thảo dược chưa biến dị và thảo dược trong ký ức của nguyên chủ thì phát hiện hai thứ này giống hệt nhau.

Sau khi tắm gội, cô thuận tay phơi quần áo đã giặt ở trong sân, lúc này đã sắp đến bốn giờ.

Sở Thấm đeo sọt lên lưng và xuất phát, cô đi vào núi từ đường núi nhỏ sau nhà, tay chân nhanh nhẹn trèo thẳng lên đó.

Cô đi băng qua rừng tre, khi bước vào rừng cây bèn rút rìu đốn củi vắt giữa thắt lưng, bắt đầu chặt cây.

Cô bỏ qua cây tre bởi vì thấy phiền, dùng trong mùa hè vẫn được nhưng chẳng có tác dụng khi vào đông.

Cây gỗ thì không tệ, đốt lâu, sau khi đốt xong còn thu được lượng than không tồi, cô phải chặt nhiều một chút.

Mặt trời bắt đầu lặn xuống đằng Tây, rất nhiều người làm ruộng đều dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị xuống núi về nhà, nhưng Sở Thấm vẫn hì hục chặt cây.

Cô ỷ vào ba lô, chặt cây nào cất cây đó vào, cô phải tranh thủ thời gian nên không cần chặt thành từng khúc.

Sở Thấm không biết đã thu được bao nhiêu cây gỗ, chờ đến lúc cánh tay tê rần mới chịu dừng lại.

Cô tiếp tục đi tiếp, theo ký ức thì phía trước có đầm nước, gần đó có không ít thảo dược.

Những hòn đá phát hiện trên đường đi cũng được cô cất vào ba lô, trước khi vào núi cô còn đặc biệt dành ra ba chiếc ba lô trống.

Mặt trời lặn xuống núi, nhưng ánh chiều tà vẫn còn đó.

Sở Thấm nhanh chân chạy xuyên qua khu rừng như chú khỉ lanh lợi.

“Cơ thể này vẫn bất ổn quá, mới chạy có chút xíu mà mình đã thấy mệt rồi!” Khi đến đầm nước, cô thở hổn hển lắc đầu.

Phải tiếp tục rèn luyện thôi.

Đầm nước đã hơi tối, Sở Thấm tìm kiếm xung quanh cũng không tìm được cây phòng phong và lá ngải cứu mà mình muốn.

Vài phút sau, cô chợt vỗ trán một cái.

“Ôi trời!”

Cô quên mất, kiếp trước bốn mùa hỗn loạn, lá ngải cứu có thể xuất hiện vào tháng ba, cũng có thể xuất hiện vào tháng mười.

Nhưng bây giờ, lá ngải chỉ có trong mùa xuân mà thôi.

Cô thở dài, đang định rời đi thì ánh mắt khựng lại, không khỏi nhìn kỹ dấu vết bên đầm nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play