Trải qua quá trình lên men, mùi chao nồng đậm, hình thành một hương vị vô cùng đặc biệt, khi vừa vào miệng đã kích thích vị giác nơi đầu lưỡi ngay lập tức, chỉ cần dùng chiếc đũa kẹp một ít chao thôi là có thể ăn kèm ba muỗng cháo to.
Thỉnh thoảng lại cắn vài ngụm khoai lang, khi nghẹn lại ăn chút cháo thế là hết nghẹn.
"Lạch cạch…" Tiếng buông bát đũa xuống bàn.
Có hai bát cháo to và hai củ khoai lang lót bụng, Sở Thấm ăn thật sảng khoái!
Mặt trời đã mọc lên từ phía đông, những người có nhà ở sườn núi là những người hưởng thụ ánh mặt trời đầu tiên.
Sở Thấm làm việc vô cùng thuần thục.
Cơm nước xong thì tiếp tục làm hàng rào tre, sau khi mặt trời lên cao trải rộng cả thôn trang thì ôm chăn bông đến trong sân phơi nắng.
Trong nhà chỉ có một cái chăn bông và một cái đệm giường, bông ở thời buổi hiện tại là hàng xa xỉ, nhà của chú thím không có thừa cho nên khi nguyên chủ ở tại nhà của chú thím cũng đắp cái chăn từ nhà mình mang tới.
Chăn dùng lâu thì bông trong chăn bị dính lại thành từng khối, Sở Thấm tìm được công cụ từ trong nhà kho đánh cho bông tơi ra một lần nữa. Đầu tiên cô dùng bông trong áo để thử tay nghề, cho đến hôm qua cô đã nắm giữ kỹ thuật cơ bản, cô mới dám dùng lấy bông trong chăn bông ra để đánh.
Quá trình vẫn không thuận lợi, nhưng cô đánh tơi bông cả một ngày, tốt xấu cũng đã thành công. Hôm nay lại đem ra sân phơi nắng một ngày, như vậy mùa đông năm nay có lẽ có thể được ngủ an ổn rồi.
Sân nhà vốn đã sắp sửa hoang phế hiện tại cũng dần dần có hơi thở của sự sống, ngay cả thím Sở vội vã đến truyền lời cho Sở Thấm nhìn thấy cũng phải nghĩ thầm: coi vậy mà cháu gái dọn ra ngoài ở lại có cuộc sống càng ngày càng tốt.
"Thấm, có ở nhà không?"
Thím Sở tên là Vương Tú Liên, là người của thôn Vương Gia, gả cho chú của Sở Thấm đã tròn hai mươi năm, sinh được hai nam một nữ. Đứa con đầu lòng sau khi ra đời thì bị chết yểu ngoài ý muốn, hiện giờ trong nhà có con trai mười hai tuổi, con gái mới tám tuổi.
Sở Thấm lúc này đang làm hàng rào cũng gần xong.
Chuồng gà không cần bao quá rộng…Gà cô nuôi cũng không có bao nhiêu.
Mấu chốt là có một bên dựa vào vách núi, tiết kiệm được một lượng lớn công việc, cho nên tiến độ rất nhanh, đến buổi trưa là đã có thể kết thúc.
Lúc này là thời điểm khá mệt mỏi, cô đang ngồi dưới bóng râm uống nước, khi nghe có người gọi Sở Thấm vẫn còn ngẩn người.
"Thím." Sở Thấm đi vào sân trước, bỏ qua cảm giác ngoài ý muốn, lên tiếng gọi người cũng có chút không được tự nhiên.
Vương Tú Liên nói: "Thím tới là để nói với cháu chuyện này, ngày mai xã Đông Hồ có họp chợ, lúc này là họp chợ lớn, nếu cháu muốn mua thêm chút đồ thì sáng mai cần phải dậy sớm một chút, khi nãy trong thôn có nói sẽ lấy ra hai chiếc xe lừa đi đến xã Đông Hồ."
Sở Thấm nhớ lại những chuyện có liên quan đến việc họp chợ rồi ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu: "Vâng, cháu nhất định sẽ đến sớm."
Hàng năm ở nơi này mỗi khi tiến vào tiết hàn lộ sẽ có họp chợ, bởi vì sau khi qua tiết hàn lộ sẽ tiến vào giai đoạn kết thúc thu hoạch vụ thu, việc đồng áng giảm dần, những người dân trong thôn có thời gian lại bắt đầu chuyển ánh mắt sang phương diện mua bán trao đổi vật phẩm. Vì thế các loại họp chợ lớn nhỏ ùn ùn mở ra, thậm chí có một vài thôn xóm lớn cũng sẽ tổ chức họp chợ vài lần, nhưng long trọng nhất đó là ở trước và sau tiết đại tuyết.
"Năm nay xã Đông Hồ mở trước, xã Dương Tử Câu của chúng ta phải đợi đến tiết đông chí, nếu cháu có cái gì cần mua nhưng chưa mua được thì cũng đừng có gấp, dù sao ở Dương Tử Câu cũng còn có một lần họp chợ lớn." Vương Tú Liên nói.
Sở Thấm cũng nói nhanh: "Cháu có rất nhiều đồ cần mua thêm đấy." Hai lần họp chợ này cô đều muốn mua hết!
Vương Tú Liên: ...
Bà ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nâng tay lên dùng sức chọt vào cái trán của Sở Thấm: "Cháu có ngốc không, cháu muốn cho những người tay chân không sạch sẽ nửa đêm tới cửa hay sao? Hiện tại là cuối năm rồi, có rất nhiều người khó khăn đang khóc la ầm ĩ đấy!"
Đứa cháu gái này sao càng ngày càng ngớ ngẩn thế không biết?
Vương Tú Liên khoát tay: "Thôi, cuộc sống là do chính cháu quyết định, đúng năm giờ sáng mai đến cửa thôn, đến muộn sẽ không có xe."
Nói xong, bà ấy đứng dậy rời đi.
Một lần nữa trong sân lại dần yên tĩnh trở lại.
Sở Thấm đứng ở tại chỗ suy nghĩ một lát, sau đó trở về phòng lặng lẽ đếm tài sản của mình.
"Sao chỉ có mười hai đồng sáu hào tám xu thế…"
"Thật ra mình cũng là người nghèo mà."