Chiếc ly sứ trong tay chủ nhiệm Hoàng xém rớt, tính cách thằng nhóc này chẳng khác gì con hổ cả, vừa đáng ghét vừa cứng đầu!
Những người khác nói đi tìm xưởng trưởng chỉ là dọa chút rồi thôi, nhưng anh ta là sẽ đi tìm thật, thế nên lúc này, nhịp tim của chủ nhiệm Hoàng tăng nhanh chóng mặt.
“Thiên Chương à, cậu cũng nên nghĩ cho nhà máy một chút chứ, nhà máy sắt chúng ta đâu thể thích thuê công nhân là thuê được.” Chủ nhiệm Hoàng tận tình khuyên bảo, lại hớp vài ngụm nước rồi nói tiếp: “Hôm nay tôi thuê thêm hai người, tới khi những người khác trở về thì hai người kia phải làm thế nào đây, bảo người ta từ chức nghỉ việc đi hả?”
Lần này, Trần Thiên Chương không để ông ta dắt mũi xoay vòng vòng nữa mà sảng khoái phất tay, nói thẳng: “Đây là chuyện của chủ nhiệm, nếu tôi biết phải làm thế nào thì đã có thể leo lên cái vị trí chủ nhiệm này của ông rồi đó.”
Chủ nhiệm Hoàng: “…”
“Cậu cho tôi chút thời gian suy nghĩ đã, cậu về đơn vị trước đi.” Ông ta vẫy tay, nói một câu ba phải để đuổi người.
Trần Thiên Chương đứng dậy, nói thẳng: “Tóm lại hôm nay chính là ngày cuối cùng, nếu ngày mai vẫn y nguyên như vậy thì tôi sợ là mình cũng phải xin nghỉ bệnh mất.”
Dứt lời, anh ta lập tức phủi mông chạy lấy người.
Sở Thấm không hề hay biết gì về mấy chuyện xảy ra ở một góc trong nhà xưởng, sau khi ăn cơm xong, cô bèn ngồi đếm ngón tay tính ngày phát lương.
Tiền lương chưa về, kế hoạch của cô có hoàn hảo cỡ nào cũng thẳng thể bắt tay vào làm.
“Không thể ở mãi trong căn nhà xây bằng gỗ với bùn vàng được, ít nhất thì cũng phải dựng được một căn nhà bằng gạch ngói.” Sở Thấm nghĩ thầm.
Hiện tại, bốn bức tường quanh nhà cô được làm từ gỗ và bùn vàng, lớp trong là tường gỗ, sau đó đắp thêm bùn bên ngoài.
Thú thật thì kiểu nhà này cũng rất thoải mái, đông ấm hạ mát, nhưng không sạch sẽ bằng nhà gạch, ba ngày không quét dọn là thành bãi rác ngay.
Với cả nhà xây bằng gạch cực kỳ bền, cò nhà bằng gỗ với bùn thì cứ vài ba năm lại phải tu sửa một lần. Càng nghĩ, Sở Thấm càng cảm thấy nếu có thể thì nhất định phải xây nhà gạch ngói.
Nhưng để xây được một căn nhà bằng gạch như căn nhà ba phòng hiện tại của cô thì phải tốt ít nhất là một trăm tám mươi đồng. Đây chỉ là cái giá mà Sở Thẩm ước tính ra thôi, lúc bắt tay vào làm thật có lẽ sẽ cao hơn nữa, khó trách ai cũng bảo phải vất vả lên rừng xuống ruộng, khổ cực làm việc cả ba đời thì may ra mới có thể xây được một căn nhà bằng gạch ngói!
Tạm thời Sở Thấm không xây nổi, thế nên cô định sẽ “lên hương” phòng ngủ trước, chờ khi nào có tiền rồi hẵng từ từ cải tạo lại phòng khách và nhà bếp.
Sau đó là đến sân trước và sân sau, cô tính mua vài phiến đá lát trong sân, đâu thể nào để hai khoảng sân biến thành bùn lầy mỗi lần mưa xuống được. Lát đá hết sân có lẽ không được, nhưng con đường dẫn từ cổng lớn đến cửa nhà, cũng như từ nhà đến nhà vệ sinh ở sân sau chắc chắn phải được lát đá.
Cuối cùng là kính.
Đúng thế, hiện cửa sổ nhà cô vẫn chưa được lắp kính, cả thôn từ trên xuống dưới cũng không nhà nào dùng kính cả, toàn bộ đều là cửa gỗ hết, chỉ cần gỡ thanh chắn cửa xuống, cả căn nhà sẽ tối om như mực vậy.
Sở Thấm thở dài một tiếng.
Tiền, tất cả đều cần đến tiền.
Sau giờ nghỉ trưa, Sở Thấm nghỉ trong chốc lát rồi lại đi làm việc.
Cô đã sớm quen với công việc sau bếp, hơn nữa còn ngày càng thuần thục, thậm chí là có xu hướng vượt qua người làm lâu năm. Có đôi khi Sở Thấm thật sự rất thành thật. Lúc cô làm việc không bao giờ có chuyện qua loa cho xong, dù lương chỉ có mười tám đồng, thấp hơn tất cả mọi người làm sau bếp, nhưng cũng không vì vậy mà biếng nhác.
Những người khác ngầm hiểu cô sẽ không làm ở đây quá lâu nên cũng không cho rằng cô cố tình làm ra vẻ, trái lại còn cảm thấy cô gái này trông thì thông minh nhưng thật ra lại rất khờ khạo, ngay cả đạo lý nhận bao nhiêu tiền làm bấy nhiêu việc cũng không hiểu.
“Nghỉ chút đi, có muốn húp chén cháo không?” Đầu bếp Giang trộm dùng gạo vỡ và kê vàng nấu cháo, còn lén cho vài quả táo đỏ vào nên cháo không chỉ thơm mùi gạo mà còn thoang thoảng vị ngọt.
Sao Sở Thấm lại không ăn, thậm chí cô còn được nước lấn tới, hỏi: “Đám người Liên Xô kia không ăn bánh gạo hấp mà, khi nào thì chúng ta mới có bánh gạo hấp để ăn thế?”
Đầu bếp Giang trừng cô: “Không phải cô không thích món đó sao?”
Sở Thấm đáp: “Tôi chỉ cảm thấy nó ngọt gắt cả cổ thôi, nhưng vẫn ăn được mà. Tất nhiên nếu họ có thể đổi sang vị khác thì càng tuyệt.”
Nghe nói mấy người kia muốn ăn chocolate, Sở Thấm cũng muốn nếm thử xem chocolate có vị thế nào.
Đầu bếp Giang không thèm để ý tới cô nữa.
Tầm mấy phút sau, ông ấy lại không kiềm được quay sang hỏi: “Cô có bị người khác kéo đi làm giúp không đấy?”
Sở Thấm gật đầu.