Lão Vương bảo vệ lại thò đầu ra, buồn cười nói: "Cô Trương, cô gái này đã ở đây hơn mười phút, nói là đang bán bánh quy tự nướng."

"Ồ, bánh tự làm?" Bà cụ ngạc nhiên.

Đương nhiên là bà ấy biết làm bánh bích quy như thế nào, cần dùng đến lò nướng, năm đó trong lúc rảnh rỗi bà ấy cũng đã từng thử.

Sở Thấm nhận ra có hi vọng, bèn đưa cho bà ấy một phần tư miếng bánh bích quy: "Hay là ngài nếm thử một chút xem?"

Lão Vương bảo vệ lật tờ báo ào ào: "Tại sao khi nãy cô không cho tôi thử một chút."

Sở Thấm không vui: "Ngài đâu có mua."

Người có mua hay không, có tiền hay không, cô vẫn có thể nhìn ra được.

Cô Trương mỉm cười nhận lấy, bỏ vào miệng nếm thử, sau đó hơi nhướng mày: "Hương vị quả thật rất ngon."

Chắc là vừa nướng nên chưa bị ỉu.

Nó có vị sữa đậm đà, thơm ngọt và xốp giòn.

Bà ấy tò mò hỏi: "Bên trong có sữa bò phải không?"

Sở Thấm gật đầu, vỗ nhẹ vào ba lô sau lưng: "Đúng là có thêm sữa tươi, tôi vẫn còn dư một ít đây này."

Hai mắt cô Trương hơi sáng lên.

Bà ấy không quan tâm đến bánh quy nhưng bà ấy thực sự rất muốn mua sữa.

Cháu gái bà ấy mới được năm tháng tuổi mà con dâu đã hết sữa, nếu như có thể thì thậm chí bà ấy còn muốn mua cả một con bò sữa.

"Cho tôi xem sữa bò một chút?" Bà ấy nghiêng người lại gần hơn.

Sở Thấm mở bình gốm ra, lộ ra sữa bò đầy bình bên trong: "Đều là sữa mới đấy."

Lúc trước cô cũng uống rồi, sữa bò do hệ thống trò chơi khen thưởng có hương vị giống hệt sữa tươi vừa được vắt ra.

"Có thể thử một chút không?" Bà ấy lại hỏi.

Sở Thấm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Ngài cứ mang cốc và thìa của mình đến là được."

Cô Trương quay về nhà lấy đồ, một lúc sau đã quay lại: "Nếu không tệ thì lát nữa tôi có thể mua tất cả chỗ này của cô."

Sở Thấm là một người bán hàng có lương tâm: "Sữa bò phải uống càng nhanh càng tốt, thế này có phải là quá nhiều không?"

"Không đâu, nhà tôi có nhiều trẻ con lắm." Cô Trương thử một ngụm thấy vô cùng hài lòng, quả thực cô gái này không lừa bà ấy.

Sữa bò là đồ mới, càng không trộn thêm nước.

"Cháu gái nhỏ của tôi còn đang bú sữa, còn một đứa hai tuổi và một đứa bốn tuổi, có thể uống hết."

Sở Thấm động lòng: "Ngài còn cháu trai cháu gái nữa sao? Tôi còn hai bình đây này."

Cô Trương: “... Thật ra tôi cũng không nhiều cháu như vậy, nhưng tôi có thể giúp cô hỏi những người khác một chút ."

Sở Thấm vui vẻ: "Vậy đợi ngài mua xong, tôi sẽ về nhà một chuyến, lát nữa sẽ lại đến tìm ngài."

"Đúng rồi, ngài có muốn mua bánh bích quy không?"

"Lấy một cân đi." Cô Trương nghĩ ngợi rồi nói.

Sở Thấm liều mạng mím chặt môi, trong lòng vui vẻ suýt nữa thì ngâm nga hát mấy câu.

Chỗ sữa bò này bán một đồng, bánh bích quy một đồng hai, tổng cộng là hai đồng hai.

Bán xong đơn hàng này, cô nóng lòng muốn rời đi, tìm một nơi vắng vẻ đặt hai bình sữa vào giỏ trúc rồi lại chạy về.

Việc tiếp theo diễn ra một cách tự nhiên.

Sữa bò là vật phẩm dinh dưỡng và có thể bán dễ dàng tại bệnh viện và gia đình. Ngàoi ra bánh bích quy có mùi vị không tệ, cộng thêm giá cả cũng có thể chấp nhận được, nên không đầy một lát hàng tồn của Sở Thấm đã bị mua hết.

Thậm chí cô Trương còn hỏi cô: "Nhà cô nuôi bò sữa à? Sau này cô có bán sữa nữa không?"

Sở Thấm lắc đầu: "Không biết được đâu, bình thường tôi đều bận việc, có khả năng thỉnh thoảng mới có thể đến đây."

Cô Trương thở dài: "Nếu nhà cô ở gần đây thì tôi đến nhà cô mua cũng được."

Sở Thấm vội vàng lắc đầu: "Nhà tôi không gần đâu, phải đi xe mới đến được đây."

Cũng đúng, trong thành phố thì làm sao nuôi bò sữa được?

Cô Trương kéo cô lại nói: "Lần sau nếu tới bán nữa thì cô cứ đến tìm tôi, trẻ con nhà tôi còn phải ăn thêm mấy năm nữa."

Sở Thấm quả thực vô cùng cảm động.

Người tốt đây rồi, lại còn là khách hàng lâu dài.

Cô gật đầu thật mạnh, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì vật tư được trò chơi khen thưởng sau này của cô có đường ra rồi.

Hàng tồn đã bị quét sạch sành sanh, Sở Thấm đổi được chín đồng hai xu.

Cô đi dạo một vòng và mua mười cân gạo và hai cân bột mì ở cửa hàng lương thực bán lẻ, lại mua thêm hai cân thịt heo và một cái lưỡi heo mới mẻ ở trong cửa hàng thịt bên cạnh. Sau đó cô vào xã cung ứng dạo một lượt, phát hiện không có gì muốn mua, muốn mua cũng không mua nổi thì rời đi.

Cô để thịt và mười cân lương thực vào ba lô, trên lưng chỉ đeo bột mì.

Cô trở lại ký túc xá, khóa kỹ lương thực rồi tìm Vương Kiến Minh trả tiền, xong xuôi tất cả Sở Thấm mới yên tâm đi làm.

Cô làm việc chăm chỉ cho đến Tết.

Sở Thấm không về nhà đón Tết, đối với cô, Tết không có ý nghĩa gì đặc biệt.

Ở kiếp trước, đây là ngày lễ mà chỉ người giàu trong thành phố mới làm, mà Sở Thấm thì mỗi ngày đều phải suy nghĩ xem ngày mai sẽ sống như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play