Ngoài mặt Sở Thấm gật đầu, nhưng trong lòng lại liên tục ngạc nhiên.
Chú thím của nguyên chủ đúng là có lòng, mặc dù Vương Kiến Minh này què chân nhưng tính cách lại lạc quan sáng sủa. Nếu nguyên chủ thực sự muốn chọn một người chồng ở gần nhà, thì người đàn ông này vẫn có thể coi như là một lựa chọn không tệ.
"Đúng rồi, bao giờ cô về?" Gã hỏi.
Sở Thấm nói: "Tôi sẽ về vào giữa tháng ba năm sau, tôi cũng không có ý định về vào dịp Tết."
Vương Kiến Minh ngạc nhiên, nhưng sau đó như nghĩ đến chuyện gì đó thì gật đầu không nói chuyện.
Gã nhớ ra rồi, cô gái này không còn cha mẹ.
Hai người trò chuyện không bao lâu thì phải quay lại làm việc, buổi chiều Sở Thấm phải dọn dẹp nhà ăn.
Thừa dịp có gió, có mặt trời, cô cọ rửa nhà ăn một lượt, sau đó mở hết các cửa ra vào và cửa sổ để hong khô.
Đã gần bốn giờ, cô lại bắt đầu rửa rau, sau mấy ngày luyện tập, cuối cùng cô cũng đã vượt qua bài kiểm tra, đầu bếp Giang thấy cô làm việc trên bếp rất nhanh, nên thỉnh thoảng cũng sẽ chỉ điểm cho cô một chút.
“..."
Lúc đầu, đầu bếp Giang, người bị Sở Thấm phân loại vào nhóm "Hơi xấu tính", đã được cô âm thầm chuyển thành "Hơi tốt".
“Còn thịt thì phải cho phần da vào nồi làm xém trước để khử hết mùi hôi trên da.” Ông ấy nói.
Sở Thấm rất nghe lời, cô đặt phần bì vào trong nồi, tiếng xèo xèo vang lên không ngừng.
"Sau khi trần sơ qua nước nóng thì dùng dao cạo sạch phần bì."
Sở Thấm dùng dao cạo da heo.
"Cắt miếng lớn một chút, đến lúc đó mỗi người chỉ được hai miếng." Đầu bếp Giang lại dặn dò.
Sở Thấm cắt thịt heo, cho vào chảo chiên sơ rồi lặng lẽ múc một ít dầu.
Phần còn lại là của đầu bếp Giang, nhưng lúc ông ấy nêm nếm gia vị cũng không hề tránh cô.
Thời gian trôi qua, hương thơm tràn ngập khắp căn bếp.
Các công nhân cũng đến rất đông, tất cả chỉ vì món thịt kho hàng tuần này.
Thịt kho tàu được làm xong rất nhanh, Sở Thấm không cần chuẩn bị đồ ăn đã ăn một bữa ăn rất ngon lành.
Cô thề, đợi đến khi cô có thịt và có tiền, ngày nào cô cũng phải ăn thịt kho!
Lúc ăn xong cô đi đưa hộp cơm cho Vương Kiến Minh đã nhờ cô lấy giúp, bởi vì thịt kho tàu thì phải tranh, tới trước được trước.
Vị này rất tự giác, mình què chân không chạy bằng người ta, thế là đã nhờ vị đồng hương là cô.
Được một tấc lại muốn tiến một thước, sau lần đó, hộp cơm của gã chính là khách quen bên này của Sở Thấm.
Có qua có lại, không biết Vương Kiến Minh đã giúp Sở Thấm kiếm được kem trị nẻ, thoa vào có hiệu quả rất tốt.
Ngày tháng cứ trôi qua như thế.
Sở Thấm đã đi chợ hai lần, mặc dù quy mô của chợ phiên này nhỏ hơn so với chợ trong thôn của cô, nhưng đúng là có đủ các thứ.
Cô đã vay Vương Kiến Minh năm đồng để mua mấy thứ trong chợ.
Cô mua hai cân thịt heo rừng, hai cây xương heo, còn mua cả vải dệt thủ công và măng khô cùng một ít bột khoai lang, bột khoai tây..do người dân tự làm.
Thịt được đặt trong không gian của ba lô, phần còn lại được khóa chặt trong tủ ở ký túc xá.
Sau một khoảng thời gian ở chung, Sở Thấm và hai người bạn cùng phòng cũng đạt tới thành tựu quen biết sơ sơ.
Trước khi đi, thím Sở đã dặn cô hãy nói chuyện với nhiều người hơn và kết bạn nhiều hơn. Sở Thấm cảm thấy mình bây giờ cũng coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ, số lượng bạn bè còn vượt chỉ tiêu.
Trước đêm giao thừa, Sở Thấm quyết định vào thành phố.
Năm đồng cô mượn của Vương Kiến Minh vẫn còn ba đồng, đủ để cô vào thành phố đi dạo một vòng.
Đương nhiên, cô cũng có chính sự.
Cô định xem liệu có cơ hội bán sữa bò hay không, tiện thể cũng mua một ít bánh bích quy.
Sở Thấm lúc nào cũng tâm niệm tân trang căn nhà cũ của mình.
Chủ nhật, lúc hơn mười giờ.
Sở Thấm làm xong phần việc của mình, cô chào đầu bếp Giang sau đó chạy đến cổng nhà xưởng xếp hàng, lúc này ngoài cổng đã có người.
Hai ngày trước có tuyết rơi, nhưng hôm qua tuyết đã ngừng.
Hai bên đường tuyết trắng mênh mang, mà tuyết trên đường lại trộn lẫn bùn nên xe buýt chỉ có thể chạy chậm.
Mặc dù Sở Thấm đeo ba lô, nhưng dáng người vẫn linh hoạt như cũ, khi nhìn thấy mọi người thi nhau chen lên mà không xếp hàng, cô cũng không khách sáo nữa.
Với đôi tay và đôi mắt nhanh nhẹn, cô nắm lấy mép cửa xe và kéo thật mạnh để chen qua đám đông kín không một kẽ hở.
Sau khi chen được lên xe, cô nhanh chóng chiếm một vị trí, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.