“Haiz…”
“Nửa chai rượu gia vị, một chai giấm chua, một chai nước tương... bốn cân muối, nửa cân đường.”
Sở Thấm nhớ thật kỹ, đây chính là toàn bộ gia sản của cô ngoại trừ phần thưởng do hệ thống trò chơi ban cho.
Vậy những thứ có được từ trò chơi là bao nhiêu?
Đến nay cũng đã là ngày thứ ba mươi lăm cô xuyên tới.
Sở Thấm được bảy mươi gói sữa 125ml, một trăm lẻ năm phần mì lạnh nướng phiên bản cơ bản, một trăm bốn mươi cái bánh quy sữa.
Mì lạnh nướng không thể bán được, cô đặt ở trong ba lô không gian, chiếm hết một chiếc ba lô, Sở Thấm quyết định những ngày tiếp theo sẽ tiêu thụ nó.
Thật ra lượng mì lạnh nướng kỳ cũng nhỏ, dựa theo lượng cơm hiện tại của cô, nếu muốn ăn no một bữa thì bắt buộc phải ăn mười phần.
Nhưng trú đông ở nhà, có thể ăn ít được bao nhiêu hay bấy nhiêu, Sở Thấm quyết định một bữa ăn ba phần.
Sữa bò… Sở Thấm không tìm được cơ hội, chủ yếu là địa phương không sản xuất sữa bò, cô không nghe nói là có thôn nào có sữa bò cả. Đáng tiếc là thời gian bảo hành của sữa không dài, nếu ba lô không có chỗ trống thì cô cũng phải uống.
Cuối cùng là bánh quy, Sở Thấm lấy ra áng chừng, có khoảng hơn năm cân. Dựa theo giá thị trường hiện tại, hẳn là có thể bán khoảng bốn năm đồng. Chẳng qua là khó viện cớ mà thôi.
Kiểm kê xong, Sở Thấm ném quyển sổ lên bàn, cả người ngã xuống giường, sững sờ nhìn trần nhà.
Năm sau sẽ như thế nào đây?
Tương lai sẽ như thế nào đây?
Thật ra những người sống ở mạt thế không nói cũng chưa từng nghĩ đến tương lai, nhưng giờ đây Sở lại bắt đầu phác họa ra tương lai.
Trú đông không có nghĩa là không bước chân ra khỏi nhà, trong thôn đang tiến hành một chuyện quan trọng.
Tập hợp đất đai, cá nhân thành tập thể.
Nơi họp thôn nằm trong căn nhà bên sân đập lúa, nơi này xem như phòng họp.
Diện tích không lớn, nhưng cũng có bốn gian phòng, ngày thường để chút đồ lặt vặt trong thôn. Bây giờ đã dọn ra hết, phía sau cất giữ những dụng cụ làm việc như cuốc.
“Từ nay về sau chúng ta chỉ chia theo đầu người sao?”
“Vậy… Hoàng Hưng Tài cũng chia bằng với tôi sao?”
“Như vậy sao có thể chứ bí thư chi bộ thôn? Chúng tôi làm việc vất vả biết là bao, mà Hoàng Hưng Tài làm có được bao nhiêu đâu?”
Mọi người đều bày tỏ suy nghĩ của mình, đa số mọi người đều cảm thấy bất mãn với cách phân chia bằng nhau giữa người chăm chỉ và người lười biếng.
Nhưng cũng có người có suy nghĩ khác, do dự hỏi: “Mấy tuổi xuống ruộng thì được tính?”
Nếu như trẻ con và người già cũng được tính, vậy gia đình nhiều người sẽ lời chết mất.
Họ thậm chí có thể đưa những người già 80 tuổi và những đứa trẻ ba tuổi ra đồng!
Thật ra trong lòng bí thư chi bộ thôn vẫn không hiểu nổi… Sao trong thôn có nhiều người ngu ngốc thế?
Việc tính theo đầu người là để trưng bày sao? Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là không thể nào!
Ông ấy cũng không vòng vo, mà nói thẳng: “Dùng công điểm, bắt đầu ghi công điểm, cuối năm lấy công điểm để đổi lương thực.”
Đây là cách mà trên huyện sắp xếp, cũng học được từ những nơi khác.
Tổ hỗ trợ ở địa phương họ thành lập khá trễ, thật ra là đang chờ xem tình hình tiến triển của các tỉnh thành khác. Kéo dài đến cuối năm, bây giờ đã là lúc đạn lên nòng, thành lập tổ hỗ trợ.
“Cái gì gọi là công điểm?”
“Trời ơi, chính là thành tích đó, thành tích chúng ta xuống đồng làm việc.”
Phải nói, cách giải thích này rất chính xác.
Bí thư chi bộ thôn giải thích rõ ràng chuyện tính công điểm như thế nào, chấm công theo việc nghĩa là gì, tính điểm và đánh giá nghĩa là gì, còn có việc ghi nhận chấm công và bao thầu.
Cuối cùng nói: “Đến lúc đó hiệp hội hợp tác sản xuất sẽ chia nhỏ hơn nữa, rốt cuộc chia như thế nào thì đến đầu mùa xuân sẽ biết thôi.”
Bây giờ không thể nói, nếu nói sẽ có đủ thứ chuyện.
Đến lúc đó người này muốn đổi đến tổ này, người nọ lại muốn đổi tổ khác, xảy ra đủ loại mâu thuẫn, chẳng thà chờ lúc sắp bắt đầu mới trực tiếp công bố.
Sở Thấm biết được sự nhìn xa trông rộng của bí thư chi bộ thôn, cùng với việc chấm công qua lời nói của thím Sở.
Hai mắt cô phát sáng, trái tim như thể sống lại.