Cha mẹ Nhân Tâm đều họ Tần, cách nhà Sở Thấm không xa, ở bên cạnh nhà bí thư chi bộ thôn, đi trên con đường nhỏ hai ba phút là đến.
Thật ra cả thôn Cao Thụ không tính là rộng, tính toán thì cũng chỉ có hơn bốn trăm người. Nghe nói trước kia còn ít người hơn, sau hai lần chạy nạn định cư thì mới hình thành quy mô thôn bốn trăm người.
"Thím Tần có ở nhà không?" Thím Sở gọi.
"Có!" Chỉ thấy một người phụ nữ đi ra, mặc quần áo màu chàm, tóc đã lơ thơ bạc trắng, nhưng bà ấy chải tóc và ăn mặc rất gọn gàng, nhìn đã biết là một người tương đối lịch sự.
Bà ấy là Tần Hoa, thấy hai người đến thì nhanh chóng mở rào chắn cổng ra: "Sao hai thím cháu lại đến đây? Nhà thím mới nuôi chó, con chó này hay chạy ra ngoài, nên phải làm cái cổng cho an toàn."
Mắt Sở Thấm sáng lên!
Nuôi chó!
Thím Sở đi vào, vào đến nhà thì bà ấy cụp ô xuống: "Lấy ở đâu vậy, thôn chúng ta rất ít nuôi chó."
"À, cha Nhân Tâm ôm ở quê lên, ông ấy nói là nuôi giúp lão Trương nhà nuôi tằm, người đang điều trị chân. Ông ấy điều trị xong thấy nhà người nọ có một đàn chó con, nuôi sáu con thì không nổi, nên ôm một con về."
"Lão Trương nuôi tằm?" Thím Sở nghĩ nghĩ: "Hình như vậy, quả thật nhà ông ấy có hai con chó, hai con chó kia đều rất hung dữ, nhà thím nuôi con này một hai năm, rồi nó cũng có thể trông nhà giúp."
Tần Hoa thở dài: "Không ôm về nuôi thì hai tháng sau con chó đó cũng chết, bây giờ làm gì có nhiều lương thực để nuôi sáu con chó như vậy."
Sở Thấm nghe vậy thì ngứa ngáy.
Cô muốn nuôi, mặc dù cũng không có thức ăn gì, nhưng cô sống một mình, nuôi một con chó cũng có nhiều lợi hơn hại. Nó có thể trông nhà giúp cô, có thể lên núi tìm con mồi cho cô, một công đôi việc.
Sở Thấm cũng biết nuôi, đời trước không phải cô không nuôi chó, thậm chí cô còn huấn luyện chó cho những gia đình giàu có hai tháng.
Vì thế Sở Thấm suy nghĩ rồi nói: "Bà nội Tần, gia đình kia còn cho người khác chó không?"
Thím Sở ngạc nhiên, bà ấy nghiêng đầu nhìn cô: "Cháu còn muốn nuôi chó nữa sao, cháu còn khó nuôi được bản thân, mà giờ còn muốn nuôi cả chó?"
Muốn nuôi chó lớn, không phải cần một ít lương thực là có thể nuôi lớn được.
Sở Thấm nghiêm túc gật đầu.
Tần Hoa không khỏi bật cười: "Có, lão Trương còn muốn người khác đến lấy, ông ấy là người yêu chó, nhưng yêu cũng không thể nuôi nhiều được như vậy. Những con chó nhỏ đó không thể cứ chết như vậy được, chúng nên được nuôi lớn."
Sở Thấm vui vẻ nói: "Vậy khi nào cháu rảnh rỗi đến hỏi thử, muốn xin một con về nuôi."
Tần Hoa trầm ngâm một lát, rồi bà ấy nói: "Mấy ngày nữa hết mưa, ông nhà bà phải đến đó thay thuốc cho ông ấy, hay là để cho chú Tần chọn cho cháu một con mang về."
Sở Thấm vui vẻ đồng ý.
Thím Sở là một người có chừng mực, nếu Sở Thấm đã quyết định, bà ấy cũng không nói nhiều nữa.
Chờ hai người họ nói xong, bà ấy nhớ tới chuyện chính, hỏi: "Nhà thím có còn thừa ngói không, nhà Sở Thấm bị dột, hôm nay mưa cũng không sang thôn Tĩnh Thủy mua được."
"À! Ngói, nhà thím còn thừa một ít." Tần Hoa nhìn về phía Sở Thấm: "Bây giờ cháu lấy dùng tạm, nhanh chóng bịt lại chỗ bị dột quan trọng hơn."
Nói xong, bà ấy dẫn bọn họ đi ra phía sau sân, có một chồng ngói xếp ở góc tường, được bảo quản rất tốt, gần như chỉ vài viên bị vỡ góc.
"Muốn bao nhiêu viên?" Bà ấy hỏi.
Sở Thấm vội nói: "Khoảng sáu mươi ạ."
Thím Sở: "Khoảng chừng như vậy, đủ dùng."
"Được rồi, đợi lát nữa để chú cháu khuân về cho cháu, cô gái nhỏ như cháu khuân dưới thời tiết này không dễ dàng. Chú cháu còn đang chơi bàn bên nhà bí thư chi bộ thôn bên cạnh, lúc bà ăn cơm xong gặp ông ấy bên đó."
Thím Sở không khỏi bĩu môi, bà ấy nói thầm với Tần Hoa: "Nào có người như thế, ông ấy hận không thể chết trên bàn bài..."
Tần Hoa vỗ thím sở: "Trẻ con còn ở đây đó."