Nhưng trời lại không toại lòng người, cơn mưa này vừa thấy đã rất không bình thường.
Nhà Sở Thấm không có ô cũng không có áo mưa, cô đáng thương không thể ra khỏi nhà được, cô vốn còn muốn đến nhà thím Tú Hoa xem gà đã nở chưa.
Lại một ngày trôi qua, mưa vẫn chưa ngừng lại.
Sở Thấm tựa vào khung cửa nhà mình, cô nhìn trời mưa to ào ào bên ngoài, bỗng thấy hoảng sợ.
Bây giờ khoảng chín giờ sáng, theo lý mà nói là thời điểm mặt trời sáng nhất, nhưng mà trời lại u ám như chập tối, mây trên trời dày đặc, dường như không có một khe hở để ánh sáng lọt qua.
Hạt mưa cũng to, rơi bùm bùm trên mặt đất, phá hủy nền đất mà cô tốn công lấp.
Còn vườn rau, không cần nhìn cũng biết, rau xanh mới nhú chắc chắn đã bị dập nát.
Thế nhưng cô trồng cải trắng và cải thảo nhiều nhất, có lẽ hai loại rau này không sao.
"Lúc nào mới tạnh mưa đây?"
Sở Thấm oán giận nói, trời mưa như vậy... Cô nghi ngờ liệu mấy ngày nữa có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.
Quả thật có xảy ra chuyện bất ngờ,\ nhưng chưa quá nguy hiểm, trên núi bị sạt lở đất, đặc biệt là ở vị trí chân núi.
Lúc trước có người nói, người dân thường đốn nhiều củi ở chân núi, ngày thường hái rau dại cũng hái ở chân núi, khiến thảm thực vật ở đây không được tươi tốt.
Vì thế sau ba ngày mưa to, những địa phương xung quanh ít nhiều đều bị sạt lở.
Có hai nơi bị nhỏ, không có quá nhiều trở ngại, nhưng hai nơi còn lại thì bị sạt lở rất nghiêm trọng, suýt nữa thì chôn vùi cả nhà người dân! Bí thư chi bộ thôn đi bộ suốt đêm, dầm mưa tầm tã chạy đến hỗ trợ xử lý.
"Bí thư chi bộ ơi, hai con gà nhà tôi đã bị đè chết! Đó là mạng của tôi đấy!" Có một bà cụ ôm hai con gà chết ngồi dưới đất, bà ta vỗ chân khóc thét.
Mặt bí thư chi bộ đen xì: "Hai con gà mà là mạng của bà cái gì, chân lão Nhị nhà bà bị đè bẹp kia kìa, chuyện này không phải càng lấy mạng bà hơn sao!"
Vừa dứt lời, cô gái đứng góc bên cạnh nhỏ giọng nói: "Lấy mạng cái gì, cha tôi còn thua kém hai con gà của bà ấy."
"Phi Yến!" Có một giọng nữ răn dạy vang lên: "Con trở về phòng đi, vừa mới hạ sốt xong đừng đi ra ngoài."
Người nói chuyện chính là Lưu Phượng Lệ, người bị răn dạy là con gái bà ấy Trương Phi Yến.
Nhắc tới nhà này cũng là nhà có tiếng trong thôn.
Bà cụ Trương có hai trai một gái, lão Đại và cô con gái duy nhất thì đều được cưng chiều, chỉ có lão Nhị kẹp ở giữa thì bị bỏ bê.
Gia đình lão Nhị có một trai một gái, bọn họ cũng không được bà cụ Trương đối xử tốt, người trong thôn thường có thể nhìn thấy bà cụ đánh chửi hai anh em bọn họ, đến cả bí thư chi bộ thôn cũng đã đến nói vài lần. Nể tình bà cụ Trương thủ tiết hai mươi năm, người ngoài toàn sinh con gái làm sao dám khuyên bảo vài câu.
Người trong thôn cũng rất khó hiểu, bình thường tính cách con gái nhà lão Nhị là Trương Phi Yến vốn rất yếu đuối, tại sao hai ngày nay bỗng dưng lại thông suốt, biết phản kháng như vậy.
Chỉ cần bà nội cô ấy vừa dơ gậy lên, còn chưa đụng tới cô ấy, cô ấy đã chạy đến chỗ nhiều người dân, vừa chạy vừa gào thét "bà nội muốn đánh chết người", thấy rất hả lòng hả dạ.
Mọi người đều nghĩ thầm: Cuối cùng cũng có người tra tấn bà Trương rồi.
Bình thường chuyện lớn nhỏ trong thôn, chỉ cần có lợi bà cụ Trương đều "ồn ào tranh công", hở tí là lôi mẹ góa con côi ra nói, bây giờ cháu gái học theo tính bà ta, lấy ác chế ác, thật sự là rất hả hê.
Đến cả căn nhà bé nhỏ của Sở Thấm cũng nghe được chuyện bà nội độc ác đánh cháu gái yếu đuối.
Thế nhưng lúc này Sở Thấm không rảnh rỗi đứng xem kịch, cô ngồi trên giường than thở, bên cạnh là ngọn đèn dầu.
Ngọn đèn dầu mờ giống như sắp tắt, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô biết nhà mình bị dột.
Trong bóng tối, tiếng lách tách đập vào mái nhà giống như đang liên tục nói: Kẻ nghèo nàn, đoán xem nước dột ở đâu?
Cô không biết, cô chỉ biết có lẽ tám mao kia của mình không thể nguyên vẹn được.