4
Thụy Vương gia nhỏ hơn Triệu Hoài Cẩn một tuổi, nhưng khi mười một tuổi đã lập phủ, lại có phong hiệu.
Phủ của Thụy Vương gia phú lệ đường hoàng, so với vương phủ của chúng ta, thực sự là nhà nhỏ cửa hẹp.
Đứa trẻ đầy tháng rất đáng yêu, ta ngắm qua vài lần, rồi cùng các nữ quyến trò chuyện, bỗng nghe thấy bên đình, mấy vị vương gia đang cười nói.
Nghe loáng thoáng, họ đang trêu chọc Triệu Hoài Cẩn.
Triệu Hoài Cẩn không tức giận, luôn bình tĩnh ứng phó, không vui cũng không buồn.
Ta bước đến gần, nghe thấy Thụy Vương gia đang nói về thuốc:
“Loại thuốc đó tốt lắm, bảo đảm một đêm bảy lần cũng chẳng thành vấn đề.”
Mấy vị huynh đệ cười vang.
Vẻ mặt của Triệu Hoài Cẩn vốn dĩ không có gì, nhưng khi thấy ta vào, sắc mặt hắn trầm xuống, nói với Thụy Vương gia:
“Đừng nói bậy.”
Thụy Vương gia lại không chịu buông tha.
“Thuốc gì vậy?” Ta giả vờ tò mò hỏi.
Triệu Hoài Cẩn sợ ta khó xử, nắm lấy tay ta, lắc đầu ý bảo đừng hỏi.
Nhưng Thụy Vương gia không chịu buông tha, dù sao từ nhỏ hắn đã quen với việc trêu chọc vị Cửu ca bệnh tật, không được sủng ái.
“Một đêm bảy lần, thuốc bí truyền để sinh nhi tử, haha.” Hắn cười giễu cợt.
Ta giả bộ như vừa hiểu ra, rồi khoác tay Triệu Hoài Cẩn.
“Vương gia, thuốc này chúng ta nên lấy, người khác nói ta không tin, nhưng Thập đệ sinh ba đứa con rồi, độ tin cậy cao lắm.”
Nói xong, ta nhẹ nhàng bóp tay Triệu Hoài Cẩn.
Ngón tay hắn thon dài nhưng lại rất lạnh, ta vô thức sưởi ấm cho hắn.
Triệu Hoài Cẩn nhìn đôi tay chúng ta đan vào nhau, mắt ánh lên nụ cười nhè nhẹ.
Trong đình chợt yên lặng, mặt Thụy Vương gia đỏ bừng, khó xử nói:
“Ta đâu có bệnh, không cần dùng thuốc.”
Ta liếc thoáng qua Thái tử, rồi ngây ngô đáp lời Thụy Vương gia.
“Hóa ra là vậy.
Thập đệ quả thật giỏi giang, có ba nhi tử làm chỗ dựa, tự tin hẳn rồi.”
Lời này ta nói cho Thái tử nghe.
Thái tử chỉ có một đứa con, chẳng thể so được với Thụy Vương gia.
Vì thế, hắn uống trà mà sắc mặt không tốt lắm.
Ta nắm tay Triệu Hoài Cẩn đứng dậy:
“Gió lớn rồi, vương gia, chúng ta về thôi.”
Những cuộc giao tiếp thế này thực sự không cần thiết.
Triệu Hoài Cẩn mỉm cười nhìn ta, theo đúng thời điểm ho khan hai tiếng, gật đầu nói:
“Được.
Cửu ca, lát nữa ta sẽ cho người mang thuốc qua cho ngươi.”
Thụy Vương gia gọi theo:
“Còn nữa, vương phi của ngươi quá đanh đá, bỏ đi là vừa.”
Triệu Hoài Cẩn dừng lại, lặng lẽ nhìn Thụy Vương gia, không hiểu vì sao, ánh mắt hắn vẫn bình thản như mọi khi, nhưng trong khoảnh khắc, ta cảm nhận được một làn hàn khí.
Chỉ trong chớp mắt, hắn lại trở về vẻ điềm tĩnh, ta nghĩ có lẽ là do ta tưởng tượng.
Ta và Triệu Hoài Cẩn cùng về vương phủ, trên đường đi, hắn không nói gì.
Chẳng bao lâu sau, thuốc thật sự được đưa đến.
Một hũ thuốc đã sắc sẵn, quản sự thân tín của Thụy Vương gia đích thân mang đến, chờ Triệu Hoài Cẩn.
Khi ta trở lại phòng, Triệu Hoài Cẩn đã uống xong.
Ta định trách mắng quản sự của Thụy Vương gia, nhưng ngay lúc đó, Triệu Hoài Cẩn bắt đầu thổ huyết.
“Có độc!”
Vương công công hô lên, lập tức cho người giữ lại quản sự của Thụy Vương gia.