Bốn mươi phút sau, anh Đỗ chạy tới Hoa Thần Đình Uyển.
Anh ấy đội tóc giả, đeo thêm kính không tròng, thay bộ phong cách ăn mặc lòe loẹt thường ngày, mặc chiếc áo sơ mi ca-rô, thành công biến mình thành một người bình thường không quá gây chú ý với người khác.
Không chỉ có vậy, trên lưng anh ấy còn đeo thêm balo màu đen, bên trong đựng vài bộ quần áo trẻ em mua đại ở một cửa hàng chuyên đồ trẻ em khi anh ấy đi ngang qua dãy phố thời trang.
Mộ Lệ Hành bảo anh ấy mua quần áo cho một đứa bé năm tuổi, chết tiệt, có khác gì đánh cho anh ấy một đòn chí mạng không chứ?
Trong lòng anh Đỗ vừa tức vừa buồn bã, không ngờ chuyện lớn như vậy mà sáng nay anh ấy mới được biết thông qua tin tức trên mạng.
Anh ấy xuống xe, đúng như dự đoán, nhìn thấy một vài phóng viên đang ngồi canh trước cổng lớn.
Địa chỉ nhà Mộ Lệ Hành ở trong giới không phải điều gì bí mật, trước đây anh cũng đã từng thay đổi chỗ ở rất nhiều lần để tránh đám phóng viên và những người hâm mộ cuồng nhiệt theo dõi, nhưng sau đó nhận ra là thật sự không tránh được, cho nên anh dứt khoát mặc kệ không để ý đến nữa, cũng lười phải chuyển nhà nữa.
Đám phóng viên giống như dựng lều cắm chốt ở đây, chăm chú theo dõi mọi hành động của Mộ Lệ Hành, thật không ngờ tới bọn họ thật sự đã gặp may.
Anh Đỗ làm như không có chuyện gì, liếc nhìn họ một cái, sau đó giả bộ như người trong khu dân cư đi đến cửa an ninh nhận dạng.
Anh Đỗ đã đồng hành cùng Mộ Lệ Hành từ những ngày đầu tiên, hai người có mười năm gắn bó, cùng nhau đi đến hiện tại, anh ấy cũng coi Mộ Lệ Hành như em trai mình, mọi việc cũng làm hết sức mình, cho nên Mộ Lệ Hành đã cài đặt nhận dạng để anh ấy có thể tùy ý ra vào chỗ ở của mình.
Đám phóng viên chỉ chú ý đến Mộ Lệ Hành mà không chú ý đến anh Đỗ đã cải trang, điều này giúp anh Đỗ có thể đi vào trong một cách thuận lợi.
Vừa thấy Mộ Lệ Hành, anh Đỗ lập tức hỏi liên tiếp: “Con trai riêng của cậu rốt cuộc là chuyện như thế nào”
“Cậu và An Ngu sao vẫn còn dây dưa chưa rõ?”
“Cậu có biết chuyện cậu bí mật kết hôn bị lộ ra sẽ ảnh hưởng lớn như thế nào không?”
Mộ Lệ Hành không quan tâm đến những câu hỏi của anh Đỗ, anh hỏi: “Anh đã mua quần áo chưa?”
Anh Đỗ sửng sốt một chút, bỏ balo xuống: “... Mua rồi.”
Mộ Lệ Hành quay sang hỏi đứa bé đang ăn bánh mì trong nhà bếp: “Cháu ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì lại đây thay quần áo.”
Cậu bé bỏ miếng bánh mì đã ăn được hơn một nửa xuống, nhảy khỏi ghế, tay kéo quần chạy tới.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn thấy đứa bé, anh Đỗ vẫn giật mình.
Bảo sao trên mạng lại ồn ào đến vậy, nhìn như vậy ai chẳng nói đứa bé này là con trai Mộ Lệ Hành.
“À, cái này, cháu…”
Anh Đỗ trợn mắt há hốc miệng nhìn cậu bé, mãi không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Mộ Lệ Hành không rảnh quan tâm đến anh ấy, lập tức lấy quần áo, cắt mác, rồi thay cho cậu bé.
Bởi vì mua vội nên quần áo có hơi không vừa người, nhưng so với mặc bộ quần áo của mình thì lúc này nhìn cậu bé trông thuận mắt hơn nhiều, không còn bẩn thỉu, lem luốc như trước nữa.
Mộ Lệ Hành rất vừa lòng, lúc này mới từ từ trả lời câu hỏi của anh Đỗ trước đó.
Anh không nghĩ sẽ giấu anh Đỗ, hai người bọn họ đã gắn bó với nhau nhiều năm như vậy, chưa bao giờ giấu nhau điều gì, đều là người mà đối phương tin tưởng. Hơn nữa, sau này còn có rất nhiều chuyện phiền toái cần anh ấy xử lý.
Không ngoài dự đoán, sau khi anh Đỗ nghe xong tất cả, biểu hiện đầu tiên không khác gì anh, khiếp sợ và khó có thể tin được, sau đó dưới tất cả các bằng chứng họ cũng tin chuyện li kì này xảy ra.
“Vậy tiếp theo nên làm gì đây, cậu định nói với mọi người như thế nào? Đứa bé lớn như vậy, dựa vào tình hình trước mắt có lẽ là không giấu được.”
Theo thói quen, anh Đỗ đưa tay vào túi lấy điếu thuốc, nhưng thấy đứa bé bên cạnh, lại lặng lẽ cất lại vào bên trong túi.
Mộ Lệ Hành nhíu mày.
Hiện tại đầu anh cũng rất loạn, sự việc đột ngột xảy ra, chính anh cũng chưa chấp nhận được việc mình lúc năm tuổi xuyên tới đây là sự thật, không nghĩ có chuyện này xảy ra.
Anh Đỗ thở dài: “Thực ra chuyện này không phải không có cách giải quyết, đè hot search xuống, sử dụng quan hệ công chúng, xử lý lạnh trong một vài ngày là xong, qua một khoảng thời gian mọi việc sẽ lắng xuống. Nhưng vấn đề là cậu và đài truyền hình Thanh Mang đã ký hợp đồng chương trình thực tế kia sắp phải ghi hình rồi, tổ chương trình đã tiết lộ tin tức khách mới, cũng đã tìm được đứa bé tham gia cùng, chỉ chờ hợp đồng của Lâm Uyển nữa là xong.”
“Lúc này mọi người đều biết cậu sắp tham gia ghi hình chương trình “Dẫn baby đi du lịch” mùa sáu, với danh tiếng của cậu và sức nóng của chương trình này, cho dù muốn đè sự việc này xuống e là cũng không thể. Chủ yếu là hình tượng của cậu…”
Câu tiếp theo anh Đỗ không nói tiếp nữa.
Nhưng Mộ Lệ Hành hiểu anh ấy đang nói đến điều gì.
Ở giới giải trí nhiều năm như vậy, hình tượng của Mộ Lệ Hành trong lòng công chúng luôn rất tốt, danh tiếng cũng không tồi.
Chuyện bí mật kết hôn và sinh con bị đồn ra cũng đã đủ để khiến ánh nhìn của mọi người giảm mạnh, nếu lần này lấy danh phận là người bố thực tập hợp tác với nữ minh tinh Lâm Uyển và đứa bé đã được quyết định kia quay chương trình đó thì chẳng khác gì lừa gạt khán giả.
Như vậy sẽ khiến cho hình tượng anh gây dựng nhiều năm qua sụp đổ, thậm chí sự nghiệp sau này cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
“Hay là… Chúng ta thương lượng lại với tổ chương trình, không ghi hình nữa.”
Mộ Lệ Hành suy nghĩ mãi, anh không có cách nào giải thích sự tồn tại của đứa bé, lại càng không thể phủ nhận sự tồn tại của nó. Vậy thì cách tốt nhất chính là rút lui khỏi chương trình, dù sao anh cũng không nghĩ đến việc sẽ tham gia chương trình giải trí.
Anh Đỗ vừa nghe xong, lập tức bật dậy khỏi sofa: “Như thế không được! Hợp đồng chúng ta đã ký rồi, nếu hủy hợp đồng sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền. Huống hồ chúng ta còn là một trong những nhà tài trợ, nếu cậu không đi, không phải là ném tiền xuống sông sao!”
Mộ Lệ Hành không khỏi phiền lòng: “Vậy anh còn phương án nào tốt hơn không?”
Anh Đỗ nghẹn họng, là một người đại diện xuất sắc, nhưng lúc này anh ấy thật sự không nghĩ ra được phương pháp giải quyết nào tốt hơn.
Anh ấy bực bội gãi đầu, không cẩn thận kéo cả tóc giả xuống, dứt khoát ném sang một bên, để lộ quả đầu bóng loáng.
Cậu bé nhìn hai người đang yên lặng không nói gì, giống như đang gặp điều rất khó khăn.
Cậu bé không hiểu hai người nói cái gì, nhưng cậu bé biết họ đang tranh luận vì mình.
Lúc ở nhà, mẹ luôn khóc, nói rằng nếu không phải tại cậu bé thì mẹ cũng sẽ không thành ra thế này.
Bố cũng không thích cậu bé, luôn động một chút là đánh cậu bé.
Nói chung cậu bé chính là một người dư thừa.
Cậu bé cụp mắt xuống, trên mặt lộ vẻ buồn bã.
Cậu bé nhẹ nhàng vòng ra sau sofa, định lén lút rời đi, không muốn gây thêm phiền toái cho họ.
Không ngờ đúng lúc Mộ Lệ Hành quay sang.
“Cháu đang làm gì thế?”
Mộ Lệ Hành thấy cậu bé đang cầm tay nắm cửa, nghi ngờ hỏi.
Bộ dạng đang làm chuyện xấu bị bắt gặp, cậu bé chột dạ nói: “Cháu muốn đi chơi…”
Mộ Lệ Hành: “Không được, cháu không thể ra ngoài.”
Không nói đến việc lúc này đám phóng viên như hổ rình mồi ở bên ngoài thì một đứa trẻ không có bố mẹ bên cạnh, lại không quen thuộc chỗ này, một mình có thể đi đâu chơi được?
Kế hoạch “bỏ nhà ra đi” của cậu bé chính thức thất bại.