Tổng giám đốc Trâu cũng đứng dậy, mỉm cười nói với Thẩm Niệm: "Sự thành ý của trợ lý Thẩm tôi đã thấy rồi."

Hai chú cháu nhà họ Trâu cứ nói chuyện với Thẩm Niệm, trong khi hai vị quản lý đứng bên cạnh giống như người vô hình, hoàn toàn bị phớt lờ. Họ liên tục đổi đề tài, tìm đủ mọi cách để chuốc rượu cho Thẩm Niệm.

Dù Thẩm Niệm còn trẻ, nhưng đã theo Lục Lăng Xuyên từ khi bắt đầu lập nghiệp, cô cũng là người rất giỏi trong giao tiếp.

Bên kia rõ ràng cố ý chuốc rượu cô. Vì không biết họ có mục đích gì nên Thẩm Niệm giả vờ không biết, từng bước làm theo sự dẫn dắt của họ.

Trâu Chí Kiệt nghĩ Thẩm Niệm chỉ là một cô gái nhỏ, còn nhỏ hơn anh ta một tuổi. Dù có theo Lục Lăng Xuyên bươn chải sớm, thì cũng chỉ mới được vài năm, tiến bộ bao nhiêu cũng có hạn.

Tửu lượng của cô chắc chắn không đáng kể.

Chuốc say cô rồi, muốn làm gì cũng dễ dàng.

Không biết đã uống bao nhiêu, nhưng dù sao anh ta cũng đã ngà ngà say, so với lúc trước thì cả người có vẻ khoe khoang và kiêu ngạo hơn nhiều, Tổng giám đốc Trâu cũng hơi say.

Thẩm Niệm đeo kính gọng đen, nhưng vẫn không thể che giấu được dung mạo tinh tế và các đường nét thanh tú của mình. Cặp kính ngược lại còn làm tăng thêm vẻ chín chắn và sắc sảo của cô.

Lúc này, trong đôi mắt đẹp ấy đã ngập tràn men say, cô lắc đầu một cái, ngay cả động tác cũng loạng choạng.

Đã thành công rồi.

Nhìn thấy mục đích của mình đã đạt được, Trâu Chí Kiệt nở nụ cười đắc ý, ánh mắt dán chặt vào gương mặt của Thẩm Niệm, vẻ mặt đầy mê mẩn, anh ta mở miệng nói.

"Trợ lý Thẩm, nghe chú tôi nói công ty các cô rất muốn hợp tác với Tập đoàn Trâu Thị chúng tôi, thậm chí vì vậy còn sẵn sàng giảm giá."

Trong đôi mắt ngà say tám phần của Thẩm Niệm vẫn còn sót lại hai phần tỉnh táo, cô đặt một tay lên trán, không nói lời nào.

Trâu Chí Kiệt cũng không chờ cô trả lời, tiếp tục nói: "Dự án này... có thể hơi khó. Thật ra, ngoài tập đoàn Lăng Nhụy của các cô, còn có hai công ty khác cũng muốn hợp tác với chúng tôi..."

Nói đến đây thì dừng lại, chỉ giả vờ khó xử lắc đầu.

Thẩm Niệm nghe ra ý đồ của anh ta, tiếp tục giữ im lặng.

"Nhưng..." Trâu Chí Kiệt thay đổi giọng điệu, quả nhiên còn điều muốn nói tiếp.

"Trợ lý Thẩm, cô cũng nhìn ra rồi, tôi có chút hứng thú với cô... Cô có thể thể hiện thành ý của mình, chỉ cần thành ý đạt đủ, tôi có thể bàn với chú tôi về dự án này..."

Nói xong, anh ta định đưa tay chạm vào tay Thẩm Niệm.

Ngay khi sắp chạm vào, Thẩm Niệm rất tự nhiên né tránh. Ngay từ khi nghe Trâu Chí Kiệt nói câu đó, ánh mắt cô đã liếc sang phía tổng giám đốc Trâu.

Tổng giám đốc Trâu ngồi thẳng lưng, giữ tư thế lạnh lùng cao ngạo.

Vừa rồi những lời của Trâu Chí Kiệt nói ông ta đều nghe thấy, nhưng không hề ngăn cản.

Điều này có nghĩa là, ông ta ngầm đồng ý với lời của cháu trai mình.

Không lạ gì khi nãy hai chú cháu họ đã tìm đủ lý do để chuốc rượu cô, hóa ra là muốn dùng quy tắc ngầm.

Trâu Chí Kiệt đã nói rất rõ ràng, bây giờ chuyện hợp tác giữa hai công ty không còn phụ thuộc vào Lục Lăng Xuyên và tổng giám đốc Trâu, mà phụ thuộc vào Thẩm Niệm.

Chỉ cần Thẩm Niệm chịu khuất phục theo quy tắc ngầm, dự án này chắc chắn sẽ thành; nếu Thẩm Niệm không đồng ý, Trâu Thị còn nhiều đối tác khác.

Thẩm Niệm cụp mắt xuống, giấu đi sự phức tạp trong ánh mắt.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong đôi mắt vẫn đầy vẻ mơ màng của men say, cô giả vờ không hiểu lời gợi ý của Trâu Chí Kiệt, chỉ nói: "Nếu vậy, tôi phải lập tức báo cáo với Tổng giám đốc Lục."

Nói xong, cô đưa tay vào túi lấy điện thoại.

Vừa lấy ra, điện thoại đã bị Trâu Chí Kiệt giật lấy và đặt lên bàn xoay, cách xa Thẩm Niệm.

"Trợ lý Thẩm, cô sao lại không hiểu chuyện như vậy? Có báo cáo với Tổng giám đốc Lục hay không đâu quan trọng, việc chúng ta có hợp tác được hay không vẫn phải xem thái độ của cô. Trước khi đến đây, tôi đã nghe chú tôi nói rồi, cô chính là cánh tay đắc lực mà Tổng giám đốc Lục tin tưởng nhất. Trước đây cô đã giúp anh ta giành được không ít dự án khó khăn, tôi tin rằng cô luôn hết lòng vì Tổng giám đốc Lục..."

"Chỉ cần trợ lý Thẩm gật đầu, chúng tôi cũng có thể giúp cô một lần nữa thể hiện sự trung thành với Tổng giám đốc Lục..."

Nhân lúc Lục Lăng Xuyên chưa quay lại, Trâu Chí Kiệt nói hết những gì nên nói và không nên nói.

Anh ta biết Thẩm Niệm rất trung thành với Lục Lăng Xuyên, nên cố tình nhắc đến anh.

"..." Thẩm Niệm nhìn chiếc điện thoại bị đẩy ra giữa bàn xoay, ánh mắt trầm xuống.

Cô sớm đoán được rằng điện thoại vừa lấy ra sẽ bị cướp mất, nên trong vài giây đưa tay vào túi, cô đã nhấn nhanh nhiều lần vào phím nóng, khởi động cuộc gọi khẩn cấp.

Người liên hệ khẩn cấp của cô chỉ có một.

…………………

Bên ngoài, Lục Lăng Xuyên đang nói chuyện điện thoại với người bên Bắc Kinh.

Vừa rồi, Lê Minh Thi nhận được một cuộc gọi từ số lạ, vừa nhấc máy thì đầu dây bên kia vang lên những lời lăng mạ.

[Bà là mẹ của Lục Lăng Nhụy phải không? Con gái bà chết là đáng đời!]

[Mới tí tuổi đã ăn diện đẹp đẽ như vậy làm gì, chẳng phải muốn quyến rũ đàn ông sao? Giả vờ thanh cao cái gì chứ!]

[Tâm lý kém quá nhỉ, chỉ bị xâm hại thôi mà, có đến mức tìm đường chết không? Loại người mong manh như thế chết đi cũng tốt, sau này gặp chuyện khác cũng sẽ nhảy lầu thôi.]

[Hahaha…]

Những lời này, từng chữ đều chạm vào giới hạn của Lê Minh Thi, khiến bà ngay lập tức suy sụp.

Ngoài cuộc gọi không dứt, còn có vô số tin nhắn đến liên tục. Trong một phút ngắn ngủi, bà nhận được hơn một trăm tin nhắn!

Đều là những lời chế giễu, mỉa mai, nói rằng Lục Lăng Nhụy nhảy lầu là đáng đời, rằng cô ấy tự chuốc lấy xui xẻo khi kết bạn với một kẻ giả tạo, rồi bỏ rơi cô ấy.

Nói rằng...

Lê Minh Thi trực tiếp ngất xỉu vì tức giận.

Số điện thoại của bà đã bị người ta ác ý tiết lộ.

Không chỉ vậy, sự việc năm xưa của Lục Lăng Nhụy cũng bị kẻ xấu cố tình đào bới lại.

Có kẻ đã mua chuộc rất nhiều tài khoản tiếp thị, bắt đầu đưa tin rầm rộ về sự việc năm đó, thậm chí còn tung ra đoạn trò chuyện với vợ của Vương Dũng.

Bên tiếp thị: [Xin chào, xin hỏi chuyện chồng bà là Vương Dũng đã xâm hại một cô gái trẻ năm năm trước có thật không?]

Vợ Vương Dũng: [Đúng vậy, chồng tôi hiện vẫn đang bị giam giữ.]

Vợ Vương Dũng: [Năm đó chồng tôi uống say mới phạm phải chuyện hồ đồ như vậy. Dù không cố ý nhưng chúng tôi cũng đã nhận lỗi, nhưng phía đối phương vẫn bám riết không buông.]

Vợ Vương Dũng: [Chúng tôi sẵn sàng bồi thường, nhưng đối phương lại kiên quyết muốn chồng tôi phải chết! Họ cũng đã mất con, sao có thể nhẫn tâm bắt tôi mất chồng, bắt bố mẹ chồng tôi mất con trai? Họ thật quá tàn nhẫn! Hơn nữa con gái họ cũng đâu phải do chồng tôi hại chết, chồng tôi có xúi giục cô ta tự sát đâu.]

[Phía bên kia quá hung hãn, chúng tôi đã bị họ dày vò suốt năm năm, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?]

Rõ ràng là lỗi của họ, nhưng lại đóng vai nạn nhân đáng thương.

Thậm chí các bình luận phía dưới cũng đầy những lời lẽ lệch lạc.

[Có cần phải làm đến mức đó không? Dù có sai, nhưng cũng không đáng chết mà.]

[Tội xâm hại chỉ bị phạt khoảng ba năm, họ đã đeo bám suốt năm năm rồi, vẫn chưa đủ sao?]

[Liệu có thể sống tích cực hơn không, cứ mãi đeo bám một lỗi lầm nhỏ của người khác có ý nghĩa gì?]

Những tài khoản này đều có tên là một dãy số dài, rõ ràng là thủy quân được mua về.

Chỉ cần nhìn lướt qua cũng đủ biết đây là đợt tấn công mới của đối phương.

Sử dụng dư luận để chèn ép nhà họ Lục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play