“Vậy nên,” Thẩm Niệm dừng lại một chút, nhìn bà Tiêu: “Cháu vẫn không nên gây rắc rối cho gia đình hạnh phúc của cô.”
Tiêu Mộc Bạch rất tốt với cô, cô không muốn hủy hoại gia đình của Tiêu Mộc Bạch.
Những lời này là cách Thẩm Niệm từ chối bà Tiêu một cách khéo léo.
Đứng lên, Thẩm Niệm khẽ cúi đầu trước bà Tiêu: “Phu nhân, từ giờ cháu sẽ giữ khoảng cách với Tiêu Mộc Bạch, sẽ không để cô cảm thấy khó xử.”
Nói xong, cô cầm cháo trên bàn, rời khỏi quán trà sữa.
Nhìn bóng lưng của cô, bà Tiêu khẽ mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
.....................................
Khi Thẩm Niệm đến, Tiêu Mộc Bạch đã thay thuốc xong, anh ấy ngồi trên chiếc ghế dài bên hành lang, cầm điện thoại chờ Thẩm Niệm.
Nghe tiếng giày cao gót vang lên, Tiêu Mộc Bạch ngẩng đầu. Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Niệm, mắt anh ấy sáng lên rõ rệt, lập tức nở một nụ cười dịu dàng: “Lúc gọi điện em nói sắp đến rồi mà, anh chờ mãi không thấy em, có chút lo lắng, đang định gọi cho em đây.”
Thẩm Niệm thản nhiên nói dối: “Quán cháo đó đông quá, lúc em đến thì hàng rất dài, nên mất thêm chút thời gian.”
“…” Nghe thấy vậy, ánh mắt Tiêu Mộc Bạch có chút lạ, nhưng nhanh chóng biến mất. Anh dùng giọng điềm tĩnh hỏi: “Vậy à? Hóa ra là thế.”
“Ừ.” Thẩm Niệm đưa cháo trong tay cho anh: “Cháo anh muốn đây.”
Tiêu Mộc Bạch mỉm cười: “Được, cảm ơn em.”
Anh ấy dùng tay trái chưa bị thương nhận lấy cháo từ tay Thẩm Niệm, đặt lên đùi mình rồi mở ra.
“Một buổi sáng chưa ăn gì, đúng lúc bây giờ cũng đói rồi, đợi anh ăn xong cháo rồi chúng ta đi nhé.”
“Được.” Thẩm Niệm đáp.
Tay kia của Tiêu Mộc Bạch vẫn chưa thể cử động, anh phải dùng tay trái để mở nắp tô nhựa. Thẩm Niệm thấy vậy liền định bước tới: “Để em giúp anh...”
“Không cần.” Tiêu Mộc Bạch từ chối một cách nhẹ nhàng, anh mỉm cười trấn an Thẩm Niệm: “Chuyện nhỏ thôi, không cần phiền em.”
Nói xong, anh rất dễ dàng mở nắp ra, bên cạnh có muỗng nhựa, anh cầm lấy và bắt đầu ăn cháo.
Ngay khi cháo vừa vào miệng, anh đã cảm nhận được độ lạnh, Tiêu Mộc Bạch khựng lại một chút nhưng ngay lập tức nuốt xuống mà không để lộ cảm xúc gì, sau đó rất thoải mái nói với Thẩm Niệm: “Cháo nguội rồi.”
Lúc Thẩm Niệm mua vẫn còn nóng, nhưng vì đã ngồi nói chuyện với bà Tiêu khá lâu trong quán trà sữa, cộng thêm thời tiết hiện tại rất nóng, mà quán trà sữa lại bật điều hòa ở nhiệt độ thấp, nên cháo đã nguội rồi.
“Thật sao?” Thẩm Niệm giả vờ không biết: “Có lẽ do quá đông người, nắp tô cháo cứ mở nên cháo mới nguội đi.”
Tiêu Mộc Bạch mỉm cười: “Cũng có thể.”
Sau đó anh ấy tiếp tục ăn cháo.
Thẩm Niệm không muốn nhắc đến chủ đề này nữa, thấy Tiêu Mộc Bạch rất thuần thục dùng tay trái ăn, cô vô tình hỏi: "Sao em không nhớ anh thuận tay trái nhỉ?"
"Chuyện này à?" Tiêu Mộc Bạch nhìn tay trái của mình, rồi giải thích: "Cũng không hẳn là thuận tay trái đâu, anh dùng được cả hai tay. Hồi nhỏ, anh không biết dùng tay phải để ăn, luôn dùng tay trái cầm đũa. Nhưng gia đình anh nhất quyết bắt anh đổi lại. Sau này mặc dù quen dùng tay phải, nhưng tay trái anh cũng không quên, nên may mắn là bây giờ anh có thể dùng cả hai tay vừa để cầm đũa ăn cơm, vừa để cầm bút làm việc."
Biết thời gian của Thẩm Niệm rất quý giá, anh ấy không lãng phí thêm thời gian, nhanh chóng ăn hết cháo. Sau đó, anh ấy buộc tô và muỗng dùng một lần vào túi nhựa bên ngoài, rồi ném vào thùng rác gần đó, sau đó nói với Thẩm Niệm: "Chúng ta đi thôi."
"Được."
Hai người cùng rời khỏi bệnh viện, sánh vai bước đi, Tiêu Mộc Bạch trò chuyện với cô.
"Anh nhớ lần mở phiên tòa tiếp theo là vào ngày mốt phải không?"
Thẩm Niệm: "Đúng vậy."
Tiêu Mộc Bạch: "Em đã chuẩn bị xong chưa?"
Thẩm Niệm: "Cũng gần xong rồi."
Tiêu Mộc Bạch gật đầu, nghĩ đến điều gì đó, rồi nói: "Em còn nhớ mấy người bạn đi ăn lẩu cùng anh hôm đó không?"
"Nhớ." Thẩm Niệm hơi lơ đễnh.
"Mấy hôm trước anh mới biết, chị gái của một người bạn đó lấy con trai độc nhất của Tỉnh trưởng, cũng xem như có thế lực không nhỏ. Vì vậy anh đã nhờ anh ta giúp điều tra về bối cảnh của Vương Dũng và Dương Hạo. Vương Dũng có một người chị họ gả cho Bí thư, còn vợ của Dương Hạo là em gái ruột của Cục trưởng."
"…" Đồng tử Thẩm Niệm co lại: "Em biết rồi."
Đều là những người có bối cảnh, nhà họ Lục đối đầu với hai bên đó, rõ ràng không chiếm ưu thế. Cũng may nhà họ Lục không tệ, nếu chỉ là dân thường thì vụ này đã bị dập tắt từ bốn, năm năm trước.
Dựa vào thế lực, họ tự cho mình là kẻ đứng trên người khác, không chỉ một lần thể hiện thái độ kiêu ngạo, nói những lời khó nghe, xem tính mạng người khác như cỏ rác...
"Mấy năm nay, Lục Lăng Xuyên chắc cũng đã điều tra bọn họ, nhưng họ đều là những kẻ lão luyện, tự nhiên sẽ không dễ dàng để lộ sơ hở. Còn về Dương Hạo và Vương Dũng, hai người đó anh cũng đã điều tra qua. Họ quen nhau hơn mười năm, từ khi mười tám, mười chín tuổi đã sống lông bông, không có công việc đàng hoàng, chẳng phải loại tốt đẹp gì."
"Chuyện của Lục Lăng Nhụy, chỉ cần nhà họ Lục quyết tâm không buông bỏ, chắc chắn không để đối phương thoát tội. Nhưng bên đó cũng không phải loại dễ đối phó, yêu cầu tử hình của nhà họ Lục, khả năng thành công chỉ có 1%, thậm chí 1% cũng không có.”
Chuyện này không cần Tiêu Mộc Bạch nói, Thẩm Niệm cũng đã sớm hiểu rõ.
Chỉ nghe Tiêu Mộc Bạch tiếp tục: “Nhưng những kẻ có nhiều vết nhơ như họ, thật sự chỉ làm mỗi chuyện xấu này thôi sao? Nếu ngoài Lục Lăng Nhụy, còn có nhiều nạn nhân khác nữa… việc biết sai mà không sửa, thái độ ngang ngược, khả năng cao họ sẽ bị trừng phạt nặng hơn.”
Tiêu Mộc Bạch nghiêm túc chia sẻ những thông tin và suy đoán mà anh có được với Thẩm Niệm.
Những lời này như vén đi lớp sương mù trước mắt Thẩm Niệm.
Tiêu Mộc Bạch nói đúng, chỉ dựa vào chuyện của Lục Lăng Nhụy thì rất khó để họ phải trả giá bằng mạng sống, nhưng nếu có nhiều nạn nhân khác thì sao?
Những năm qua, Lục Lăng Xuyên chỉ tập trung vào việc tìm chứng cứ để lật đổ thế lực đứng sau Dương Hạo và Vương Dũng, nhưng những người đó đã ngồi ở vị trí đó quá lâu, đều là những kẻ lão luyện, hành động không để lại dấu vết. Nếu dễ dàng bị nắm thóp, thì không cần Lục Lăng Xuyên ra tay, người khác đã sớm kéo họ xuống rồi.
Nhà họ Lục chưa bao giờ nghĩ đến việc chọn một con đường khác…
Sau khi Tiêu Mộc Bạch nói xong, nghĩ ngợi thêm một chút, anh giải thích: “Anh chỉ là nghe bạn bè nhắc đến nên mới nghĩ ra điều này, tất nhiên Lục Lăng Xuyên cũng có thể tra ra.”
Tiêu Mộc Bạch thực ra không hề quen biết Lục Lăng Nhụy, khi anh gặp Thẩm Niệm thì Lục Lăng Nhụy đã tự tử rồi. Chuyện này vốn dĩ anh không có lý do gì để can thiệp, vì không liên quan đến anh.
Chỉ vì Thẩm Niệm quan tâm nên anh đã chạy đôn chạy đáo, nợ ân tình để giúp cô có được một vài thông tin hữu ích.
“…” Thẩm Niệm cảm thấy tâm trạng phức tạp, không biết phải nói gì.
Im lặng một lúc, cô mới mở lời: “Tiêu Mộc Bạch.”
“Ừ.” Tiêu Mộc Bạch gần như ngay lập tức đáp lại cô.
“Cảm ơn anh đã quan tâm, em nợ anh quá nhiều, cả đời này không trả hết được, nhưng… em không muốn nợ anh nhiều đến vậy…”
Cô ngừng lại một chút, rồi vẫn quyết định nói ra: “Sau này… chúng ta ít liên lạc thôi nhé.”
“…” Nghe vậy, gương mặt Tiêu Mộc Bạch bỗng cứng đờ, anh nở một nụ cười vô cùng khó coi: “Sự tồn tại của anh khiến em cảm thấy phiền lòng sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT