Giáo sư già trong cuộc đời đã dạy rất nhiều học trò, khi biết đây là tiết học cuối cùng của giáo sư, những học trò đã tốt nghiệp mà có thể đến đều quay lại. Phòng học đa phương tiện lớn nhất của đại học A chật kín người, cả hành lang cũng được đặt ghế ngồi.

Dù đã cao tuổi, giáo sư vẫn có trí nhớ rất tốt, chỉ cần nghe tên sinh viên là có thể nhớ chính xác họ thuộc khóa nào.

Khi nhìn thấy Tiêu Mộc Bạch, giáo sư vui mừng đến không thể khép miệng.

“Cậu bé ngoan, em cũng đến rồi à.”

“Vâng.” Tiêu Mộc Bạch đáp, nắm lấy tay giáo sư: “Thật vinh dự khi thầy còn nhớ đến em.”

“Tất nhiên là nhớ chứ.” Giáo sư cười vui vẻ: “Em học giỏi, người tốt, lại còn đẹp trai, ông già này dù có trí nhớ tệ đến mấy cũng không thể quên em.”

Tiêu Mộc Bạch khiêm tốn cười: “Em đâu có được như thầy nói.”

“Đúng rồi, Thẩm Niệm đâu rồi?” Giáo sư đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi cậu.

“Thầy còn nhớ cô bé đó, cô bé ấy là cô gái ít nói nhất mà thầy từng dạy. Mỗi lần thầy dạy, những sinh viên khác hoặc là lén chơi điện thoại hoặc là trò chuyện, chỉ có cô bé ấy là mỗi buổi đều lắng nghe rất chăm chú, ghi chép tỉ mỉ vô cùng. Những sinh viên khác thầy phải nhắc mới nhớ ra, còn Thẩm Niệm thì thầy nhớ rất rõ.”

Vừa nhắc đến Thẩm Niệm, giáo sư càng nói càng hứng khởi. Làm thầy giáo, ai mà chẳng thích những đứa trẻ ngoan ngoãn, chăm chỉ.

“Thầy nhớ cô bé đó không thích nói chuyện với người khác, chỉ có em mới khiến cô bé ấy nói thêm vài câu.”

“Sao rồi? Giờ hai đứa còn liên lạc không? Cô bé dạo này thế nào rồi? Hôm nay sao không đến?”

“……” Nụ cười trên mặt Tiêu Mộc Bạch càng lúc càng cứng đờ, thân người khẽ run rẩy.

Khi chạm phải ánh mắt của giáo sư, anh miễn cưỡng nở một nụ cười, khi vừa mở miệng thậm chí không phát ra tiếng, phải ho nhẹ một cái mới nói được.

“Cô ấy... dạo này vẫn ổn ạ. Trước đây làm việc ở một công ty, nhưng dạo gần đây cô ấy bảo cuộc sống như vậy có chút nhàm chán, nên nghỉ việc để trở thành nghệ sĩ tự do, hiện giờ đang tận hưởng cuộc sống ở Florence, không kịp quay về ạ.”

“Vậy à.” Giáo sư chợt hiểu ra, sau đó cười nói: “Tốt lắm, tốt lắm. Cô bé đó thông minh, làm việc gì cũng nhanh nhẹn, sau này nhất định sẽ trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng.”

Nụ cười của Tiêu Mộc Bạch càng lúc càng gượng gạo.

Sau buổi học, Tiêu Mộc Bạch chuẩn bị ra về, trước khi rời khỏi trường, anh bỗng nhớ ra điều gì đó.

Đứng trên con đường lát đá cuội, nhìn cây đại thụ đang trĩu quả đỏ đầy cành.

Anh và Thẩm Niệm đã gặp nhau dưới gốc cây này. Rõ ràng nhiều năm trước nó còn là một cây nhỏ sắp chết, suýt bị chặt bỏ, vậy mà giờ đã lớn đến thế này, còn cao hơn cả những cây được trồng cùng thời xung quanh.

Nhớ lại lần kỷ niệm trăm năm thành lập trường, anh và Thẩm Niệm đều viết ước nguyện và treo lên cây. Khi đó, điều ước của anh là mong Thẩm Niệm hạnh phúc, vui vẻ, còn Thẩm Niệm... đã viết gì nhỉ?

Tiêu Mộc Bạch cởi áo khoác đặt lên bàn đá bên cạnh, xắn tay áo lên, lùi lại vài bước, rồi chạy nhanh về phía trước, rất linh hoạt trèo lên cây, từng chút một tiến dần lên cao.

Lúc đó, để ông trời thấy được điều ước của họ trước tiên, anh đã treo nó ở chỗ cao nhất của cây, là chính tay anh treo lên, bây giờ cũng chính tay anh lấy xuống.

Ở trên cùng vẫn chỉ có điều ước của hai người họ, sau nhiều tháng bị gió thổi, nắng rọi, nó đã bám đầy bụi bẩn.

Anh tìm thấy điều ước của Thẩm Niệm, gỡ xuống rồi leo xuống đất.

Khi cách mặt đất hơn hai mét, anh nhảy xuống.

Lúc chân chạm đất, anh có chút ngỡ ngàng.

Nhớ lại lần trước cũng nhảy xuống như thế này, Thẩm Niệm đã ném chiếc áo vest anh nhờ cô giữ, trách anh không biết nguy hiểm.

Bây giờ...

Ngẩng đầu lên, nhìn chỗ mà Thẩm Niệm đã từng đứng, nơi đó giờ không còn ai nữa...

Trong mắt hiện lên một tia u ám, Tiêu Mộc Bạch đi đến bàn đá, mở chiếc túi vải nhung đỏ.

Chiếc túi là hàng đặc chế của trường, bên trong được phủ lớp chống thấm, vì vậy giấy đặt trong túi sẽ không bị ướt khi trời mưa.

Anh lấy tờ giấy ra, đó là một đoạn văn…

[Nếu có kiếp sau, tôi muốn trở thành một con sứa, không có trái tim, cả ngày chỉ lơ đãng trôi trong đại dương, sau khi chết sẽ hóa thành nước, không để lại dấu vết, như chưa từng tồn tại.]

“……”

Bàn tay Tiêu Mộc Bạch run rẩy cầm tờ giấy, bất chợt nhớ lại cuộc gọi trước đây của Thẩm Niệm kể với cậu về giao ước trăm ngày giữa cô và Lục Lăng Xuyên.

Lúc đó anh đã nói với cô như vậy.

[Tốt thôi, quên đi những ký ức không vui trước đây, sống tốt trong 100 ngày này. Niệm Niệm, nếu sau 100 ngày, em vẫn không thể buông bỏ được anh ấy, thì hãy thật lòng ở bên nhau, từ bỏ những ám ảnh về Lục Lăng Nhụy và lên kế hoạch cho tương lai.]

Anh đã quen biết Thẩm Niệm nhiều năm, trong lòng rất rõ ràng.

Lục Lăng Xuyên và Thẩm Niệm, hai người họ chưa bao giờ thực sự buông bỏ nhau.

Lục Lăng Xuyên không có dũng khí để bước ra bước đầu tiên, còn Thẩm Niệm thì mang trong mình cảm giác tội lỗi quá lớn, không thể buông bỏ Lục Lăng Nhụy, vì vậy cả hai chỉ có thể tiếp tục giày vò nhau.

Khi đó, Thẩm Niệm im lặng rất lâu mới nói.

[Nếu em nói với anh rằng em chưa bao giờ nghĩ đến việc có tương lai với anh ấy, anh có tin không?]

Lúc đó Tiêu Mộc Bạch sững người, nhất thời không hiểu ý Thẩm Niệm, cho đến giờ khi nhìn thấy dòng chữ này, anh mới thực sự hiểu ra.

Thật ra... ngay cả khi Lục Lăng Xuyên không đề cập đến chuyện chia tay, Thẩm Niệm cũng sẽ không ở bên anh ấy.

Bởi vì, cô đã không muốn sống từ lâu rồi.

Tại sao vẫn cố gắng tiếp tục, chỉ vì chuyện của Lục Lăng Nhụy chưa được giải quyết, dựa vào niềm tin này mà cô gắng gượng duy trì sự sống yếu ớt của mình.

Vì vậy, khi biết hai kẻ hại Lục Lăng Nhụy đã bị tuyên án tử hình, cô đã lập tức chọn cách giải thoát.

Lý do cô đồng ý với giao ước 100 ngày với Lục Lăng Xuyên chỉ là để trước khi chết, bản thân có ít đi những tiếc nuối và có thêm những ký ức đẹp.

Anh hiểu rồi, anh đã hiểu tất cả...

Tiêu Mộc Bạch mơ hồ trở về nhà. Sau khi Thẩm Niệm qua đời, anh chưa từng quay lại đây.

Vừa về đến nhà, người giúp việc đưa cho anh một gói hàng.

“Cái gì đây?” Nhìn gói hàng, Tiêu Mộc Bạch ngạc nhiên.

Người giúp việc cũng ngẩn ra, “Đây là bưu kiện của cậu mà.”

Nhưng anh chưa bao giờ mua bưu kiện.

Trong sự hoài nghi, Tiêu Mộc Bạch nhìn vào tờ đơn gửi hàng, đây là một đơn gửi đặc biệt, có nghĩa là địa chỉ nhận ban đầu không phải ở đây, mà đã được thay đổi lần thứ hai.

Người nhận đúng là anh, còn người gửi...

Lục Lăng Xuyên.

Bất chợt hiểu ra điều gì đó, anh tìm một con dao và mở gói hàng.

Đó là một bưu kiện lớn và rất nặng.

Bên trong là một chồng dày các giấy chứng nhận sở hữu bất động sản, nhiều đến mức khó tin.

Anh lật qua xem, đó là những căn nhà ở các bãi biển nghỉ dưỡng nổi tiếng trên khắp thế giới, có ở khắp các nơi, khắp các quốc gia...

Và tên trên giấy chứng nhận đều là của Thẩm Niệm.

Dưới cùng là một tờ giấy, mở ra là hợp đồng tặng tài sản tự nguyện, trong đó ghi rõ ràng rằng tất cả các bất động sản này, bao gồm cả khoản tài sản trị giá 100 triệu chuyển sang tên của Thẩm Niệm, đều là món quà vô điều kiện từ ông Lục Lăng Xuyên, thuộc về tài sản cá nhân của Thẩm Niệm trước hôn nhân và sẽ không bị thu hồi.

Dưới cùng là chữ ký của Lục Lăng Xuyên, cùng với ngày ký tên.

Nhìn vào ngày đó, Tiêu Mộc Bạch khựng lại.

Đó là chữ ký của Lục Lăng Xuyên từ khoảng hai tháng trước, vào cuối tháng Mười. Tính ra thì đó là những ngày họ chia tay nhau.

Dưới đơn gửi hàng còn có thêm một lớp đơn khác, Tiêu Mộc Bạch lần lượt xé ra, đúng như dự đoán, địa chỉ nhận ban đầu không phải là nhà anh mà là căn hộ của Thẩm Niệm.

Sau đó, nó mới được chuyển đến đây.

Không ngoài dự đoán, đây là một bưu kiện định kỳ, Lục Lăng Xuyên đã định ngày giao từ hai tháng trước, sau đó địa chỉ được thay đổi từ nhà Thẩm Niệm sang nhà anh.

Anh đang thất thần thì một mảnh giấy rơi xuống chân. Anh nhặt lên, nhìn dòng chữ trên đó và sững người.

[Chúc em tân hôn vui vẻ.]

Là nét chữ của Lục Lăng Xuyên.

Thẩm Niệm đã từ chức, nhưng vẫn chưa dọn đồ. Tiêu Mộc Bạch đặc biệt dành ra một ngày để giúp cô thu dọn đồ đạc.

Giờ đã là năm mới, mọi người sau khi nghỉ Tết Dương lịch lại trở về với công việc bình thường.

Sự xuất hiện của Tiêu Mộc Bạch tại tập đoàn Lăng Nhụy nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều người, bởi anh quá đẹp trai và... có nhiều người đã từng thấy anh.

Vì anh thường xuyên đứng đợi Thẩm Niệm ở cổng công ty sau giờ làm việc.

Bỏ qua ánh mắt tò mò của mọi người, Tiêu Mộc Bạch thẳng tiến đến bàn làm việc của Thẩm Niệm, tìm hộp giấy để thu dọn đồ đạc của cô. Anh bỏ chiếc cốc, số tay cô thường dùng vào hộp.

Khi chạm vào hoa hướng dương, ánh mắt anh lóe lên tia chán ghét, không chút do dự, anh ném nó xuống đất.

"Là anh sao?" Tưởng Linh Linh đang cầm cuốn sổ tay Thẩm Niệm tặng cô đi ngang qua, thấy Tiêu Mộc Bạch liền ngạc nhiên: “Tôi nhận ra anh, anh là bạn của chị Niệm."

Tiêu Mộc Bạch cũng nhận ra Tưởng Linh Linh, thái độ đối với cô khá thân thiện: "Ừ."

Tưởng Linh Linh vui mừng: "Anh đến để giúp chị Niệm thu dọn đồ à? Tôi nghe nói chị ấy đã từ chức, nhưng tôi gọi nhiều lần mà chị ấy không nghe máy, chị ấy bây giờ ở đâu? Tôi muốn gặp..."

“Cô ấy chết rồi.” Không đợi Tưởng Linh Linh nói hết, Tiêu Mộc Bạch lạnh lùng đáp.

"..." Tưởng Linh Linh sững sờ: “Anh nói gì?”

“Ngày 31 tháng 12 năm ngoái, cô ấy tự sát. Dù đã được cấp cứu nhưng không qua khỏi.” Tiêu Mộc Bạch nói.

“Bốp."

Cuốn sổ tay trong tay Tưởng Linh Linh rơi xuống đất. Đồng thời, sau lưng họ vang lên tiếng động lớn hơn.

Mọi người chứng kiến Lục Lăng Xuyên ngã quỵ xuống đất, trong tư thế thảm hại nhất.

“Anh nói dối.” Tưởng Linh Linh lắc đầu liên tục, không dám tin.

“Tôi lừa cô để làm gì?” Tiêu Mộc Bạch đáp, ánh mắt lại hướng về phía Lục Lăng Xuyên: “Tổng giám đốc Lục, vào ngày thứ bảy sau khi anh tân hôn, cũng là ngày cuối cùng của giao ước trăm ngày giữa hai người, cô ấy đã ra đi. Sao hả? Vui không?"

"..." Lục Lăng Xuyên như bị một đòn chí mạng.

Nhìn biểu cảm của anh, Tiêu Mộc Bạch cười lạnh: “Phải, Lục Lăng Nhụy quả thật là tia sáng đầu tiên trong cuộc đời u tối của cô ấy, nhưng cũng là chấp niệm cả đời, gánh nặng cả đời của cô ấy.”

“Giờ đây, cô ấy không nợ nhà họ Lục, không nợ Lục Lăng Xuyên anh, và cũng không nợ Lục Lăng Nhụy nữa. Cô ấy giờ chỉ là chính cô ấy.”

Đôi mắt Tiêu Mộc Bạch đỏ hoe, hiếm khi anh dùng giọng điệu lạnh lùng mỉa mai như thế.

Tưởng Linh Linh quỳ gục xuống đất, khóc đến nỗi không thể thở nổi. Lý Nam nước mắt đầm đìa đỡ lấy cô ấy, các nhân viên nghe tin liền đồng loạt bước ra, ai nấy đều bàng hoàng, đau buồn, mắt đỏ hoe.

Bởi vì, họ đã từng nhận được sự giúp đỡ của Thẩm Niệm, dù là ít hay nhiều.

Không khí ngập tràn tiếng khóc của Tưởng Linh Linh và tiếng thút thít không biết của ai. Lục Lăng Xuyên ngã sóng soài trên đất, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Anh dựa vào tường cố gắng đứng dậy, nhưng tay cứ liên tục trượt xuống. Khó khăn lắm mới đứng thẳng được, anh lặng lẽ quay lưng, định trở về văn phòng của mình.

Như một người tàn tật, đẩy xe lăn sang một bên, nhất định muốn dùng đôi chân mà bước đi. Nhưng vừa bước một bước, anh lại ngã quỵ xuống đất.

Lục Lăng Xuyên như không cảm thấy đau, lại đứng dậy, bước một bước, rồi lại ngã xuống, rồi lại đứng dậy... cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Chưa bao giờ anh thê thảm đến thế, trông như một ông già cô độc.

Tưởng Linh Linh khóc đến mức ngất xỉu, Tiêu Mộc Bạch ôm hộp đồ đạc của Thẩm Niệm rời đi. Tưởng Linh Linh đẩy Lý Nam ra, không để cô đỡ.

“Hãy cho tôi gặp chị ấy, mộ của chị Niệm ở đâu, tôi xin anh, hãy dẫn tôi đi..."

Tiêu Mộc Bạch ôm chiếc hộp, nghe vậy liếc nhìn bóng lưng thảm hại kia, rồi lại thu ánh mắt về.

“Chỉ còn một thân một mình, không vướng bận điều gì, cần gì đến bia mộ.”

Nói xong, anh rời đi mà không quay đầu lại.

Điều này Tiêu Mộc Bạch không hề lừa Tưởng Linh Linh. Ban đầu anh dự định sẽ chôn cô bên cạnh bố mẹ cô, những năm gần đây cô đã chịu quá nhiều đau khổ, để cô trở về vòng tay bố mẹ, trở lại là một đứa trẻ được yêu thương.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn chọn cách thủy táng.

Cô từng nói, nếu có kiếp sau, cô muốn làm một con sứa.

Cô cũng từng nói, cô rất thích biển cả.

Tiêu Mộc Bạch chọn một ngày đặc biệt đẹp trời để ra khơi, ôm theo tro cốt của cô.

Mọi người đều nghĩ rằng anh sẽ không thể chịu đựng nổi, nhưng thực ra anh rất bình tĩnh.

Bởi vì anh chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm Niệm rời xa anh.

Cái chết không phải là mất đi sự sống, chỉ là bước ra khỏi dòng thời gian.

Sự lãng quên mới là cái chết thật sự.

Tiêu Mộc Bạch tin chắc rằng mình sẽ không bao giờ quên, vì vậy trong lòng anh, cô vẫn luôn sống, chỉ là sống một cách nhẹ nhõm hơn.

Phải... sẽ không bao giờ quên được, mãi mãi không thể quên.

Để quen biết một người chỉ cần một giờ, nhưng để quên đi một người lại cần cả đời.

Tháng Giêng trời vẫn lạnh thấu xương, nhưng Tiêu Mộc Bạch chỉ khoác lên người một chiếc áo mỏng, là chiếc áo mà Thẩm Niệm đã từng mua cho anh, anh luôn trân trọng nó.

Hôm nay anh tiễn cô đi, nên đã cố ý mặc chiếc áo này.

Tro cốt theo gió biển bay xa, sau đó rơi xuống biển, xuôi theo dòng nước.

Có người vừa tân hôn, có người đã vĩnh viễn ngủ yên dưới biển.

Sau khi rải xong tro cốt, Tiêu Mộc Bạch lấy điện thoại ra, tháo vỏ máy, lấy ra bức ảnh thẻ mà anh luôn giữ sau lưng điện thoại.

Trong bức ảnh, cô cười rạng rỡ, thật đẹp.

Nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, Tiêu Mộc Bạch chợt bật cười.

“Đến giờ anh mới hiểu tại sao em luôn nói rằng em thích biển, muốn đi du lịch."

Trước đây, anh luôn hiểu sai ý cô, anh đã tìm cho cô không ít những địa điểm du lịch nổi tiếng trên thế giới.

Cô quả thật muốn đi du lịch, nhưng không phải theo cách mà anh nghĩ.

Tro cốt hòa vào nước biển, dòng nước này sẽ chảy ra khắp nơi trên thế giới, ngắm nhìn phong cảnh khắp mọi nơi.

Gió biển táp vào mặt anh, bên tai là tiếng sóng biển rì rào không dứt.

Anh nhìn ra biển rộng mênh mông.

Tận mắt chứng kiến người mình yêu thương chết ngay trước mặt mà không thể làm gì, Tiêu Mộc Bạch đã cảm nhận được nỗi đau đớn cùng cực ấy.

Anh từng trách tại sao Lục Lăng Xuyên cứ cố chấp níu giữ quá khứ không buông, làm tổn thương Thẩm Niệm.

Đến giờ, Tiêu Mộc Bạch nghĩ rằng anh đã hiểu tại sao Lục Lăng Xuyên lại không thể buông bỏ, hóa ra buông bỏ thật sự khó khăn đến vậy.

Không ngoài dự đoán, anh cũng đoán được lý do mà Li ăng Xuyên đòi chia tay. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play