Du lịch…

Nghe đến hai từ này, Thẩm Niệm ngẩn người.

Hình như... chưa từng đi du lịch bao giờ.

Lấy lại tinh thần, cô lắc đầu: "Thôi bỏ đi."

Thẩm Niệm lật sang trang tiếp theo, là những gợi ý du lịch ít người biết đến để tránh đông đúc trong kỳ nghỉ dài bảy ngày.

"Công ty dạo này khá bận, làm gì có thời gian du lịch." Cô bịa ra một lý do.

Chuyện của công ty chỉ là thứ yếu, quan trọng vẫn là chuyện của Lục Lăng Xuyên.

Lục Lăng Xuyên không thể rời đi, phải theo dõi sát sao.

"..." Lục Lăng Xuyên nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm: "Chỉ cần em muốn đi, anh sẽ đưa em đi."

Khi anh nói câu này, hoàn toàn không có chút đùa cợt nào.

Họ dường như đã trở lại sáu năm trước, chỉ cần là thứ cô thích, Lục Lăng Xuyên sẽ cố gắng hết sức để cho cô, ngay cả khi hiện tại không có khả năng, anh cũng sẽ cố gắng mang đến những điều tốt nhất cho cô.

Bây giờ cũng vậy, chỉ cần cô muốn đi du lịch, anh sẽ bỏ mọi thứ để đi cùng cô.

"..." Thẩm Niệm đã lâu không thấy ánh mắt như vậy, giống như trở về ngày xưa, cô chợt mơ hồ.

Mơ hồ một chút rồi, cô lắc đầu, vẫn từ chối: "Thật sự không cần."

Chỉ vào nội dung trên điện thoại, Thẩm Niệm nói: "Người đông quá, nói là đi chơi, nhưng cuối cùng chẳng thấy gì ngoài đầu người, chẳng có chút thú vị nào."

"Và anh biết mà, em không thích ở nơi đông người."

Điều này Thẩm Niệm không nói dối, mỗi năm đến kỳ nghỉ dài bảy ngày đều có các bản tin về kẹt xe, các điểm du lịch chật kín người.

"Ừ." Lục Lăng Xuyên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, coi như tôn trọng ý kiến của Thẩm Niệm, nhưng vẫn ghi nhớ điều này trong lòng.

Trước năm sau, anh nhất định sẽ giải quyết xong chuyện của Lục Lăng Nhụy, khi đó, anh sẽ đưa Thẩm Niệm đi hết tất cả những thắng cảnh nổi tiếng trong nước, đặc biệt là những thành phố ven biển.

Cô rất thích biển, cô đã từng nói vậy.

Lục Lăng Xuyên vừa trả lời xong thì điện thoại trên tủ đầu giường đổ chuông, Thẩm Niệm đã hơi buồn ngủ, ngáp một cái.

Nhìn vào tên người gọi, là luật sư Từ Tế Bình, không ngạc nhiên gì là về chuyện của Lục Lăng Nhụy.

Thấy cô buồn ngủ, Lục Lăng Xuyên đứng dậy rời khỏi phòng ngủ để không làm cô tỉnh giấc.

Nói chuyện với luật sư Từ hơn một tiếng, sau khi cúp máy, Lục Lăng Xuyên chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi mới vào phòng.

Đèn lớn trong phòng đã được Thẩm Niệm tắt, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, cô cuộn mình trong chăn, đã ngủ say.

Ánh sáng ấm áp chiếu lên gương mặt yên bình của cô.

Giây phút này, Thẩm Niệm trông giống như nàng công chúa ngủ trong rừng.

Nhìn cô ngủ say như vậy, bước chân của Lục Lăng Xuyên cũng vô thức nhẹ nhàng hơn nhiều.

Anh đến bên giường, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống.

Anh chống một tay lên đầu, chăm chú ngắm nhìn gương mặt quen thuộc của Thẩm Niệm.

Rõ ràng chỉ là ngủ, nhưng Lục Lăng Xuyên như nhìn không chán, không ngừng muốn nhìn thêm một lần nữa, rồi lại một lần nữa.

...

Thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Thẩm Niệm đã lâu rồi không ngủ yên giấc như vậy, lần này cô ngủ một mạch đến sáng.

Khi mở mắt, cô thấy ngay khuôn mặt của Lục Lăng Xuyên.

Nét mặt của anh khi ngủ rất đẹp, lông mày đậm, lông mi dài, sống mũi cao, môi mỏng khẽ mím, mang theo chút quyến rũ.

Khi ngủ, anh hoàn toàn không có khí chất vương giả tự tin như lúc làm việc, mà tăng thêm phần dịu dàng.

Như... đã trở lại sáu năm trước, khi anh chưa bước vào thương trường.

Một giấc mơ đẹp, giống như thực sự trở lại sáu năm trước, vào năm họ yêu nhau nhất.

Giấc mơ đẹp của cô, đã bắt đầu.

Thẩm Niệm ngắm anh đến ngẩn ngơ, không nhận ra Lục Lăng Xuyên đã tỉnh từ lúc nào.

Anh mở mắt thấy cô đang ngẩn ngơ nhìn mình, tóc cô có chút rối vì mới thức dậy, cùng với ánh mắt đờ đẫn, trông thật mềm mại.

Khóe môi Lục Lăng Xuyên khẽ cong lên một nụ cười.

Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.

Thẩm Niệm khi bị anh hôn mới giật mình tỉnh lại từ thế giới của mình.

Khi cô nhận ra, thì đã bị anh đè lên rồi.

Kỹ thuật hôn của anh rất tốt, nhẹ nhàng, mềm mại, không mang chút tính công kích nào, khiến người ta vô thức chìm đắm vào sự ấm áp của anh, rồi... không thể thoát ra.

Anh giữ tay cô, đan mười ngón tay với cô, như những cặp tình nhân bình thường.

"Ưm..." Đến khi Thẩm Niệm bị hôn đến không thở nổi, mới đẩy anh ra.

Lục Lăng Xuyên rời môi cô, đôi môi gợi cảm chậm rãi di chuyển đến tai cô, thổi nhẹ một hơi nóng.

Thẩm Niệm bị hơi thở nóng này làm cho giật mình.

Nhìn thấy động tác nhỏ của cô, trong mắt Lục Lăng Xuyên hiện lên một nụ cười: "Chào buổi sáng, bạn gái."

Vì vừa mới thức dậy, giọng anh mang theo chút khàn khàn, là loại âm thanh không cố ý nhưng lại vô cùng quyến rũ.

Vì cả hai đều phải đi làm, không thể ở nhà cả ngày, chỉ đùa giỡn với Thẩm Niệm một chút rồi cả hai đều dậy.

Thẩm Niệm đi rửa mặt, Lục Lăng Xuyên tự giác đi làm bữa sáng cho cả hai.

Trước đây, Lục Lăng Xuyên là thiếu gia mười ngón không chạm nước xuân, vì nhà có người nấu ăn nên không cần anh động tay.

Sau này, khi ở bên Thẩm Niệm, có một lần Lục Lăng Nhụy đùa rằng…

"Niệm Niệm chỉ biết nấu mì, anh tớ còn không biết nấu mì, hai người ngu ngỗc ở bên nhau thì xong đời rồi, sau này chỉ có thể ăn mì thôi." Lục Lăng Nhụy che miệng cười trộm.

“Bọn tớ có thể gọi đồ ăn ngoài mỗi ngày." Thẩm Niệm không phục đáp lại.

"Đồ ăn ngoài nhiều khi không tốt cho sức khỏe, ai biết người ta có lương tâm hay không, gặp phải người không có lương tâm, trực tiếp dùng dầu bẩn để xào rau." Chuyện không hay về đồ ăn ngoài không thiếu.

Chỉ vì vài câu nói rất đơn giản này, Lục Lăng Xuyên đã ghi nhớ trong lòng. Sau đó, mỗi ngày khi dì Từ nấu ăn, Lục Lăng Xuyên đều tự giác chạy vào bếp, nhìn dì Từ nấu ăn, rồi hỏi bà cách nêm gia vị, từng loại gia vị có tác dụng gì, bỏ bao nhiêu là đủ...

Từ một thiếu gia không biết nấu nướng, anh dần học cách xào trứng, xào rau, sau đó còn biết làm một số món phức tạp...

Chính vì Thẩm Niệm, Lục Lăng Xuyên mới học nấu ăn.

Khi Thẩm Niệm ra ngoài, Lục Lăng Xuyên vừa lúc bưng bữa sáng lên bàn.

"Ăn sáng nào."

Thấy Thẩm Niệm ra ngoài, Lục Lăng Xuyên nói một câu.

"Ừ."

Đáp một tiếng, Thẩm Niệm bước tới kéo ghế ngồi xuống, Lục Lăng Xuyên sờ vào cốc sữa, xác định nhiệt độ vừa phải mới đẩy đến cho cô.

Bữa sáng Lục Lăng Xuyên làm nghiêng về kiểu Tây, dùng dao cắt sandwich rồi đưa cho cô.

Thẩm Niệm nhận lấy, im lặng cắn một miếng, rồi uống một ngụm sữa.

Có đôi khi không cần cố ý tạo ra sự ấm áp, chỉ cần ngồi ăn một bữa cơm cùng nhau, cũng có thể cảm nhận được hạnh phúc.

Ít nhất với Thẩm Niệm là vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play