Liên vương cười nhạt nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, loại này cười treo trên mặt của nàng, lại phối hợp đầy trời phong tuyết như vậy, Phượng Vũ Hoành tưởng, coi như trong thế giới nhị thứ nguyên, cũng rất khó phác hoạ ra một bức mỹ cảnh một mỹ nhân thế này thôi. 
Người nào đó yếu sức đề kháng lại một lần nữa mất đi lý trí, ấy mà kéo qua tay áo hồng y kia, nhẹ nhàng lắc hai cái, mở miệng hỏi ngược lại nàng: “Tại sao không cùng đi với chúng ta?”
Liên vương nói: “Ta quả thực đi không nổi.” Nàng chỉ xuống, đối diện ánh mắt của hai người tập đến trên chân của nàng, bọn hắn mới phát hiện này, thì ra đang đánh nhau trong lúc, Liên vương giày bị vũ khí của địch nhân hoa mở, bên trong vớ cũng hỏng, hai chân của nàng liền trực tiếp như vậy giẫm ở trên mặt tuyết, đông lạnh chuyển xanh.
Phượng Vũ Hoành cau mày, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp ngồi xổm xuống, thò tay vào ống tay áo, từ trong không gian cầm một đôi tất lông cừu đi ra. “Nhấc chân.” Nàng nắm chặt mắt cá chân Liên vương, nhẹ nhàng từ trong đất tuyết nâng thoáng cái, làn da cùng băng tuyết kề có lâu, có chút dính liền, đồng nhất nhấc thì kéo theo một khối da đến. Phượng Vũ Hoành trong lòng run lên, cực không thoải mái.
Liên vương như có thể phát hiện tâm lý của nàng biến hóa, nhanh chóng liền nói: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, ta không đau, thật. Nhã Nhã, ngươi với Ban Tẩu chạy nhanh một chút thôi, ta chờ ngay đây, trong chốc lát chắc chắn người sẽ đến. Ta tốt xấu là Thiên Chu Vương gia, Đoan Mộc An Quốc tuy là hận ta cũng không thể giết chết ta, ngươi cứ yên tâm đi.”
Phượng Vũ Hoành tự tay giúp nàng mặc vớ, trầm giọng nói: “Câm miệng cho ta!” Sau đó đứng dậy, lại phân phó Ban Tẩu: “Ngươi cõng nàng đoạn đường thôi, cho dù muốn tách ra cũng không nên là hiện tại, tốt xấu đến chỗ an toàn.” Nàng vừa nói vừa nhìn nhìn bốn phía, ở đây vô cùng trống trải, nói cho cùng trong núi, thế nhưng giữa hai ngọn núi, bốn phía bằng phẳng, cả cái chỗ khuất gió cũng không có, nên cứ thả nữ nhân này thế, dù cho không bị Đoan Mộc An Quốc người giết đi, thời tiết ác liệt này cũng phải đông chết nàng.
Đối với Phượng Vũ Hoành phân phó, Ban Tẩu không có hai lời, nhưng vác lên Liên vương sau hắn nhưng không nhịn được hỏi một câu: “Ta nói, ngươi chính vì để ta cõng ngươi, mới cố ý nói không đi chứ?”
“Thiết!” Liên vương quét qua phía trước sầu não, hung hăng trợn trừng Ban Tẩu, “Yên tâm, lão tử đối với ngươi không có hứng thú, lão tử thích là loại nào người ôn nhu săn sóc lại thoát trần nhập tiên, ngươi? Vốn chẳng dính dáng nào.”
Ngoài ý liệu, nàng nói vậy không chỉ không lập tức được đến Ban Tẩu chế giễu, nhưng rõ ràng cảm giác được người cõng mình đột nhiên run cầm cập. Nghi hoặc ở giữa, tức thì nhìn thấy bên người đi Phượng Vũ Hoành cũng giật cả mình, Liên vương liền buồn bực: “Hai ngươi lạnh không?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play