Âm nhạc du dương vang lên, tiếng cello như một bài thơ trữ tình, ảnh đèn mờ ảo, những người đàn ông và phụ nữ trên sàn nhảy duyên dáng bước theo giai điệu, đắm chìm trong màn đêm.

Kiều Trúc nhìn cặp đôi nhân vật chính trên sàn nhảy, tay người đàn ông vòng quanh eo người phụ nữ xinh đẹp, như hoàng tử và công chúa, khiêu vũ dưới ánh mắt của mọi người.

Kiều Trúc chớp mắt, chớp đi màn sương trước mắt, nước mắt gần như tuôn ra khiến kính áp tròng của cô mờ đi.

Trong màn sương mù, cô dường như thấy nhân vật nam chính trong buổi khiêu vũ nhìn về phía cô.

Ngay cả khi Kiều Trúc không nhìn rõ, cô cũng có thể tưởng tượng ra ánh mắt của Từ Nam Tang, chắc chắn giống như trước đây, chế giễu, lạnh lùng, ghê tởm.

Kiều Trúc lại muốn khóc, từ khi nhìn thấy dòng chữ “mang thai” “năm tuần” trên phiếu xét nghiệm, cô cảm thấy cảm xúc của mình bắt đầu không ổn định.

Đứa bé là của Từ Nam Tang.

Từ Nam Tang là ông chủ của cô.

Ba năm trước, Kiều Trúc đã dùng một chút thủ đoạn để thay thế một cô gái nhà giàu nào đó đã được chỉ định làm thư ký của Từ Nam Tang, Từ Nam Tang đã coi thường cô.

Kiều Trúc nhận ra mình sắp mất bình tĩnh ở đây, vì vậy cô cúi đầu vội vã bước vào phòng vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh, Kiều Trúc tháo kính áp tròng ra, đeo lại kính gọng, gọng kính của cô rất quê mùa, gọng đen, mua từ nhiều năm trước, chưa bao giờ thay. Từ Nam Tang nói mang theo một cô thư ký ăn mặc như vậy trong buổi khiêu vũ khiến anh rất mất mặt, vì vậy yêu cầu Kiều Trúc phải đeo kính áp tròng khi đi cùng anh dự buổi khiêu vũ.

Mẹ kiếp cái kính áp tròng, Từ Nam Tang không biết cô khó chịu thế nào khi đeo kính áp tròng.

Cơn giận dữ do kính áp tròng gây ra lan rộng, này nở, lan tràn, Kiều Trúc nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, chửi rủa Từ Nam Tang, rõ ràng ghét cô như vậy, rõ ràng coi thường cô, nhưng lại lên giường với cô.

Ngày phát hiện mình mang thai, Kiều Trúc đi thẳng từ khoa phụ sản đến khoa sản, cô không thể giữ lại một đứa trẻ không được chúc phúc, không thể giống như trong tiểu thuyết, một mình nuôi con rồi gặp lại nam chính để có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Kiều Trúc biết cái giá phải trả để nuôi một đứa trẻ, chính vì biết điều đó nên cô mới đau khi đến vậy.

Bác sĩ khoa sản nói với cô, tử cung của cô bị dị dạng, thành tử cung mỏng, khó thụ thai, bây giờ cô đã mang thai ngoài ý muốn, đứa trẻ này thật may mắn, nếu cô chọn không cần đứa trẻ, việc phá thai sẽ làm tình trạng tử cung của cô thêm trầm trọng, rất có thể trong tương lai cô sẽ không thể mang thai lần nữa.

Bác sĩ khoa sản khuyên có nên giữ lại đứa bé.

Kiều Trúc đã thích Từ Nam Tang ngay từ lần đầu tiên gặp anh, còn Từ Nam Tang thì ghét cô ngay từ lần đầu tiên biết đến cô.

Kiều Trúc biết sự ghét bỏ của Từ Nam Tang, vì vậy cô luôn tận tâm, siêng năng và không bao giờ bộc lộ bất kỳ cảm xúc cá nhân nào, nhưng Từ Nam Tang thì không như vậy, anh có tính cách lạnh lùng, kiêu ngạo, vô cảm, đối với cô có mối thù cá nhân.

Từ Nam Tang có gia cảnh giàu có, ngoại hình xuất chúng, ông trời đặc biệt ưu ái anh, cho anh cái này cái kia, anh không thiếu thứ gì.

Kiều Trúc vừa căm ghét bản thân, vừa căm ghét Từ Nam Tang.

Năm tuần trước, vào một buổi tối, Từ Nam Tang say rượu, Kiều Trúc đợi anh đến tận hai giờ sáng, sau khi anh kết thúc buổi tiệc, cô dìu Từ Nam Tang say khướt vào phòng.

Kiều Trúc kéo anh lên giường, rót nước đặt ở đầu giường, điều hòa nhiệt độ thích hợp, cô dành cho Từ Nam Tang mọi sự quan tâm cùng chăm sóc.

Lúc sắp ra về, người đàn ông say rượu lại nắm chặt lấy cổ tay Kiều Trúc, kéo cô lên giường.

Không khí trong phòng rất mờ ám, Kiều Trúc như chim sợ cành cong bị đè trên giường, có mở to mắt, hỏi Từ Nam Tang: “Sếp Từ, anh có biết tôi là ai không?

Từ Nam Tang nhắm mắt, củi đầu vùi sâu vào cổ Kiều Trúc, cau mày nói: “Kiều Trúc, im miệng, cô thật phiền.”

Kiều Trúc nở một nụ cười nhẹ, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Từ Nam Tang.

Sáng hôm sau, Từ Nam Tang không hề tức giận như Kiều Trúc dự đoán, cũng không hề tỏ ra chút dịu dàng nào, anh vẫn lạnh lùng như thường lệ, liếc nhìn Kiều Trúc trên giường, bảo cô dậy đi mua bữa sáng và thuốc giải rượu, những ngày sau đó vẫn tiếp tục chấp nhận những buổi xem mắt do gia đình sắp xếp, hẹn hò với các cô gái khác. 

Sau đó, Từ Nam Tang chưa bao giờ nhắc lại đêm đó, mặc dù trong lòng Kiều Trúc cảm thấy thất vọng, cô cũng hiểu rằng cô và Từ Nam Tang là không thể.

Lần đầu tiên trao cho người mình yêu, Kiều Trúc cũng không quá hối tiếc.

Nhưng bây giờ, cô thật sự rất tức giận, tức giận Từ Nam Tang càng tức giận bản thân mình không đủ tự trọng.

Kiều Trúc lớn lên trong trại trẻ mồ côi, rất ghen tị với những người khác có một gia đình, cô hy vọng có một đứa con của riêng mình, hy vọng có sự quan tâm của người thân.

Nhưng bây giờ, Từ Nam Tang và cô đã cùng nhau hủy hoại tương lai của cô, nếu cô phải bị đứa con của Từ Nam Tang, có thể cả đời này cô sẽ không thể có con được nữa.

Kiều Trúc rửa mặt bằng nước lạnh trong phòng vệ sinh, tiếng đàn cello tao nhã bên ngoài vẫn đang nhẹ nhàng vang lên, Kiều Trúc nhìn chằm chằm vào gương một lúc, đưa ra một quyết định trong lòng, rồi hít một hơi thật sâu bước ra ngoài.

Chưa đi được mấy bước, cô đã gặp người mình muốn tìm.

Từ Nam Tang một tay ôm eo Tô Thiến, thấy Kiều Trúc lại đeo cặp kính đó, anh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi đang tìm cô.”

Kiều Trúc nói xin lỗi.

Từ Nam Tang nói: “Đặt một phòng ở khách sạn Thiên Nga Đen, tôi sẽ qua đó ngay bây giờ.”

Tô Thiến bên cạnh cười rất đẹp, rất kiêu ngạo, dựa vào vai Từ Nam Tang, trai tài gái sắc, rất xứng đôi với anh.

Kiều Trúc bị cảnh này làm đau mắt, quyết định vừa mới đưa ra có chút dao động, cô nhẹ nhàng thở ra, khàn giọng nói:

“Xin lỗi sếp Từ, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Từ Nam Tang nói: “Cần lâu không?"

Kiều Trúc nói: “Vâng.”

Từ Nam Tang nói: “Chuyện công việc?"

Kiều Trúc nói: “Chuyện riêng.”

Sắc mặt Từ Nam Tang lại lạnh thêm vài phần, dáng người anh cao lớn, ánh mắt nhìn xuống Kiều Trúc mang theo sự khinh miệt, chán ghét.

“Chuyện riêng?” Tô Thiến cười rất mờ ám, ánh mắt đảo qua lại giữa Kiều Trúc và Từ Nam Tang, nói: “Nếu sếp Từ bận, vậy tôi sẽ không làm phiền hai người nữa.”

Từ Nam Tang nắm chặt tay Tô Thiến, lạnh lùng nói với Kiều Trúc: “Chuyện riêng của thư ký Kiều không nên nói với tôi, đi lái xe, đừng để tôi nói lần thứ ba.”

Ánh mắt của Từ Nam Tang lạnh lẽo, Kiều Trúc nhìn lại anh, trong lòng như có tuyết rơi, cô cảm thấy mắt khó chịu, cúi xuống dụi mắt suýt rơi lệ.

Cô bình tĩnh lại một lúc, phủ định một quyết định nào đó, rồi lại đưa ra một quyết định mới.

Quyết định mới nặng nề như con đường tương lai của cô, đè nặng lên lồng ngực khiến cô khó thở.

Cô nói với Từ Nam Tang: “Sếp Từ, tôi muốn từ chức, từ chức ngay bây giờ.”

Nói xong câu đó, Kiều Trúc không dám nhìn sắc mặt của Từ Nam Tang, quay người bỏ đi, cô càng đi càng nhanh, cuối cùng chạy khỏi tầm mắt của Từ Nam Tang.

Khi bắt taxi về đến căn nhà trọ của mình đã là nửa đêm, Kiều Trúc bước chân nặng nề, ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, đến khi người bạn cùng phòng ra ngoài đi vệ sinh nhìn thấy cô thì giật mình.

Kiều Trúc vội vàng xin lỗi, rồi trở về phòng của mình.

Cô thất vọng ngồi trên giường, vô tình lại ngẩn ngơ một lúc, sau khi hoàn hồn lại, Kiều Trúc vỗ vỗ vào mặt mình, nghĩ đến điều gì đó, lấy điện thoại ra, mở trình duyệt tìm kiếm: “Mang thai có thể thức khuya không?”

Trang web hiện ra nhiều gợi ý, điều đầu tiên là, bác sĩ khuyên: Không nên thức khuya khi mang thai, thức khuya trong thời kỳ mang thai có thể ảnh hưởng đến tình trạng của các cơ quan và hệ thống cơ thể, cũng như môi trường phát triển ổn định của thai nhi...

Kiều Trúc hít một hơi thật sâu, đặt điện thoại xuống đi rửa mặt, sau đó trở lại giường, đắp chăn, nhắm mắt lại.

Từ Nam Tang ghét cô, cô đã thử nói thật với Từ Nam Tang, nhưng Từ Nam Tang không cho cô cơ hội đó.

Thôi vậy, nếu đã như vậy, hãy đi một con đường khác.

Kiều Trúc nhắm mắt lại, cố gắng để mình ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Kiều Trúc đến công ty, đồng nghiệp như thường lệ chào hỏi cô, dường như không biết cô sắp nghỉ việc, cũng không biết ngày hôm qua cô đã bỏ rơi tổng giám đốc và chạy trốn.

Kiều Trúc đi giày bệt, đến bên cạnh một đồng nghiệp có quan hệ khá tốt, nhỏ giọng nói: “Sếp Từ chưa đến à?”

Đồng nghiệp nói: “Đã đến rồi, đến khá sớm.”

Kiều Trúc: “Ồ.”

Kỳ lạ. Theo phong cách của Từ Nam Tang, đáng lẽ anh phải nổi trận lôi đình, khiến cả công ty náo loạn, sau đó đợi Kiều Trúc đến rồi gọi cô vào văn phòng mắng mỏ không thương tiếc mới đúng.

Kiều Trúc ngồi một lúc ở chỗ của mình, cho đến mười giờ rưỡi, thấy đồng nghiệp ra vào văn phòng của Từ Nam Tang, nhưng không ai nói với Kiều Trúc rằng “Sếp Từ gọi cô”.

Kiều Trúc suy nghĩ về lý do, tay cũng không ngừng nghỉ, cô viết tay một lá đơn xin thôi việc, sau đó đợi đến giờ nghỉ trưa khi các đồng nghiệp gần như đã đi hết, mới gõ cửa văn phòng của Từ Nam Tang.

“Vào đi.” Giọng nói bình tĩnh của Từ Nam Tang vang lên.

Kiều Trúc bước vào.

Từ Nam Tang đang xử lý email.

Lòng bàn tay Kiều Trúc hơi đổ mồ hôi, cũng hơi run rẩy, cô đặt lá đơn xin thôi việc lên góc bàn của Từ Nam Tang, nói: “Sếp Từ, đây là đơn xin thôi việc của tôi, tôi cũng đã nộp đơn xin thôi việc rồi.”

Từ Nam Tang không ngẩng đầu lên, nói: “Không phê duyệt.” Kiều Trúc không ngờ anh lại nói như vậy, Từ Nam Tang ghét bỏ cô, khinh thường cô, lẽ ra phải rất vui khi cuối cùng cô cũng muốn rời đi chứ.

Kiều Trúc nói: “Tôi... tôi phải từ chức.”

Từ Nam Tang đột nhiên đập con chuột không dây trong tay xuống bàn, Kiều Trúc giật mình.

Từ Nam Tang ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào Kiều Trúc, nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao? Cô đã hoàn thành dự án đang làm chưa, đã thu hồi vốn chưa? Cô nói bỏ là bỏ dự án mà cô đã theo dõi từ lâu, định để ai làm kẻ chịu thiệt thòi này?”

Kiều Trúc không tự luyến đến mức nghĩ Từ Nam Tang không nỡ rời xa cô, vì vậy khi nghe những lời này, cô không cảm thấy quá đau lòng, cô bình tĩnh nói: “Tôi sẽ hoàn thành công việc bàn giao, nếu cần, tôi có thể liên hệ với đồng nghiệp trong thời gian dài cho đến khi họ hoàn toàn tiếp quản công việc của tôi.”

Từ Nam Tang nói: “Thật nực cười, nếu cô từ chức, công ty làm sao có thể để cô tiếp tục tiếp xúc với các dự án của công ty."

Kiều Trúc im lặng, cô nhìn người đàn ông lạnh lùng, vô tình trước mặt, cảm thấy mình đã hạ mình mấy năm nay, anh chưa bao giờ thay đổi cách nhìn về cô, ngay cả khi cô sắp đi, Từ Nam Tang vẫn không chịu ban cho cô một chút dịu dàng.

Đôi mắt Kiều Trúc hơi đỏ lên, cô đẩy gọng kính đen, nói một câu.

Từ Nam Tang không nghe rõ, lạnh lùng ra lệnh cho cô nói to hơn.

Kiều Trúc ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe nói: “Nếu tôi không từ chức, anh có muốn kết hôn với tôi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play