Khi hỏi câu hỏi đó, Ôn Dữu thực ra không suy nghĩ nhiều, hay có thể nói là đầu óc cô đang nghẽn mạch, trong lòng nghĩ gì thì nói ra.
Ngay khoảnh khắc lời nói thốt ra, Ôn Dữu đã hơi hối hận.
Hình như cô… hỏi quá trực tiếp, cũng quá táo bạo.
“Em…” Ôn Dữu vội vàng cụp mi xuống, không dám nhìn thẳng Trần Tễ nữa, môi mấp máy: “Không phải ý đó.”
“Không phải ý đó là ý gì?” Trần Tễ nhìn thấy phản ứng của cô, cúi thấp giọng áp sát vào mặt cô, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên má cô, rất áp lực: “Dám hỏi mà không dám nghe câu trả lời?”
Ôn Dữu: “Em không có.”
Cô không có chút tự tin nào biện bạch cho bản thân.
Nghe được câu trả lời này, Trần Tễ cười rất nhẹ: “Không có thì em né cái gì?”
Anh dừng lại một lúc, áp sát vào tai cô, thân mật dựa vào người cô, giọng nói trầm thấp, có chút khàn khàn: “Lo anh hôn em à, hay là…” Giọng anh có hơi khiêu khích: “Sợ anh không hôn em?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT