Dương Thụ nói: “Đi ra ngoài ăn cơm đi, ta đói bụng, chờ ăn xong lại hái trái cây.” Nếu như lại tới một cái ba tháng không thu hoạch trái, mà trái đều bị hủy hết, thì Dương Thụ chỉ biết khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Lạc Thiên Duệ gật gật đầu, “Hảo.”
Không đến hai ngày, biệt thự có người phát hiện một sự kiện — hai cái lão đại mỗi ngày ở trong phòng không biết bận rộn cái gì, trừ thời gian ăn cơm ra cơ bản không thấy bóng dáng.
Mọi người quyết định đề cử một người đi hỏi thử, khi Dương Thụ cùng Lạc Thiên Duệ xụ mặt từ trên lầu xuống dưới, còn làm Thích Gia triệu tập mọi người lên, nói là có chuyện quan trọng cần thông báo.
Lạc Thiên Duệ gần như mỗi ngày đều xụ mặt, rất ít khi ôn hòa. Nhưng Dương Thụ thì không giống, hắn luôn cười hì hì, lúc này cũng cực kỳ nghiêm túc, nên chuyện sắp nói có thể rất quan trọng.
Ngày đông, từ hôm qua bắt đầu, bên ngoài rải đầy một lớp tuyết dày, hoa ăn thịt người cùng cây đa lớn vô cùng yên tĩnh, bạch mã đã được đưa vào trong phòng. Người tuần tra đi một vòng bên ngoài rồi quay lại, mỗi hai giờ lại ra ngoài một lần.
Vì vừa đến thay ca thời điểm, Thích Gia rất dễ dàng triệu tập mọi người ở đại đường, từng người từ góc ngồi ra bàn dài, trong lòng thấp thỏm nhìn hai cái lão đại trên ghế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT