“Cẩn thận!”
Sử Quảng Hiên kêu lên, tay nhanh hơn suy nghĩ, một nhát dao gọt hoa quả không chút do dự đâm vào cổ Lôi Xung. Hắn trợn to mắt nhìn, môi mấp máy, máu không ngừng tuôn ra, chỉ một lát sau thì tắt thở hoàn toàn.
Thấy Lôi Xung thật sự đã chết, Sử Quảng Hiên chân bủn rủn, ngồi phịch xuống đất. Máu chảy ướt quần nhưng cậu vẫn không để ý. Một lúc sau, cậu đột nhiên bật cười ha hả, vừa cười vừa đấm vào xác Lôi Xung, vừa hét: “Ha ha ha… Anh! Em! Tôi báo thù cho các người rồi!” Cười không bao lâu thì cậu lại bật khóc nức nở, rồi sau đó trở nên ngơ ngác, lòng như tro tàn.
Dương Thụ đá nhẹ vào đầu gối Sử Quảng Hiên: “Này, khóc đủ chưa? Mau đứng dậy bắt hết bọn còn lại, dọn dẹp cho gọn. Nơi này từ giờ là của tôi.”
Lần này, Dương Thụ biết tính toán hơn. Giữ lại những kẻ biết điều để sai vặt cho tiện, cần gì tự mình làm hết? Trước đây hắn cứ nhất quyết muốn sửa lại căn nhà gỗ của mình, giờ nghĩ lại đúng là ngu ngốc. Chỉ cần kiếm được một căn nhà lớn, dọn dẹp sạch sẽ là đã đủ che mưa chắn gió rồi, còn kiên cố hơn nhiều. Biệt thự này vừa vặn hợp ý hắn, khỏi phải tìm đâu xa.
Sử Quảng Hiên vẫn còn nước mắt lăn dài trên mặt, luống cuống nhìn Dương Thụ, không biết phải làm gì.
Dương Thụ cúi người, vỗ nhẹ lên mặt cậu: “Tôi bảo đi bắt hết bọn chúng lại, trói hết vào một chỗ, nghe rõ chưa?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play